Chương 74: [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Bái biệt

Phiên bản dịch 7513 chữ

Âu Dương ngồi trên hạc giấy trở lại thuyền hoa, vừa mới đáp xuống thuyền hoa lập tức nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng đứng ở trên boong thuyền ngẩn người nhìn cung điện hiện ra trên bầu trời.

Đáng tiếc là Lãnh Thanh Tùng đã thay chiếc váy nhung trắng rồi, nếu không đó sẽ là hình ảnh một người đàn ông cao lớn trong trang phục phụ nữ đứng lặng ngắm trăng.

Âu Dương có chút thất vọng, ảnh dìm của của lão đệ hắn bán vô cùng chạy ở Thanh Vân tông đó!

Nhảy xuống khỏi hạc giấy, Lãnh Thanh Tùng nhìn Âu Dương nhẹ giọng hỏi: “Huynh trưởng, ta muốn đánh sư phụ.”

“Khỏi lo, chờ hắn trở về, ta trùm bao, ngươi ra tay!” Âu Dương nhẹ gật đầu nói.

Lão tiểu tử kia âm thầm bố trí hai người bọn họ hơn mười năm, mặc dù là vì tốt cho Lãnh Thanh Tùng, nhưng bỗng nhiên bị đánh cũng rất đáng, lại dám bày mưu với mình!

Lãnh Thanh Tùng nhìn một góc của cung điện trên bầu trời, hơi sững sờ nói: “Hình như ở bên trong cung điện này có thứ gì đó đang gọi ta.”

Âu Dương híp mắt nhìn cung điện nguy nga ở trên trời, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một góc cung điện nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự rộng lớn và uy của tòa cung điện này.

Nhưng nhìn hình dáng của cung điện, mái vòm cao hình tròn trông giống như một ngôi mộ, chẳng lẽ lão đệ mình đã triệu hồi ngôi mộ của một vị tiên thượng cổ?

Âu Dương quay đầu nhìn Lãnh Thanh Tùng nói: “Đây là lễ vật lão đầu tặng cho ngươi, bên trong nhất định sẽ có công lao giúp đỡ ngươi, trở về tông môn xem lão đầu chưởng giáo nói thế nào rồi tính.”

Đối với chuyện của Lăng Phong, Âu Dương vẫn lựa chọn che giấu, dù sao tất cả chỉ là phỏng đoán của mình hắn, vẫn còn chưa thể xác định được thân phận của lão Lăng.

Nếu vội vàng nói với lão đệ nhà mình, Âu Dương dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, khi vừa trở về tông môn Lãnh Thanh Tùng nhất định sẽ cầm kiếm xông thẳng đến chỗ Lăng Phong.

Đến cả tu sĩ Xuất Khiếu kỳ Âu Dương còn không để tâm đến, cùng nhất thì hủy hoại xác thịt của hắn, sau đó để lão tam hủy hoại thần hồn của hắn, cam đoan ngay cả tro tàn cũng không còn.

Âu Dương e sợ chính là, rốt cuộc ở phía sau lưng Lăng Phong còn ẩn giấu cái gì, một Thánh tử Ma tộc đã đủ kỳ quái, tại sao còn có thứ mà ngay cả hệ thống cũng không phán đoán được?

Kể từ khi hắn xuyên qua thế giới này vẫn chưa từng xảy ra loại chuyện này, đây là lần đầu tiên hệ thống có lỗi.

Trước khi tìm ra chân tướng, Âu Dương không có ý định đánh cỏ động rắn.

Hơn nữa, lần này trở về tông môn hắn nhất định phải bù đắp lại hiểu biết về thần hồn, nếu không sau này đối đầu với tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên, ngoại trừ giơ chân lên thì hắn không thể làm gì khác nữa.

“Huynh trưởng, huynh đang nghĩ gì vậy?” Lãnh Thanh Tùng hỏi.

Âu Dương lấy lại tinh thần, cười nói: “Ta đang nghĩ, không biết hiện tại gia gia của ngươi thế nào rồi? Không giết hắn có được không?”

Lần này hắn đến nhân gian là để cắt đứt nhân quả phàm trần của lão nhị nhà mình, giữ lại một mạng cho lão Hoàng đế không biết có ảnh hưởng đến tâm trạng của Lãnh Thanh Tùng hay không?

Lãnh Thanh Tùng lắc đầu nói: “Kiếm tâm ta không dính một hạt bụi, không dính dáng gì đến chuyện phàm trần nữa, trở về Tiểu Sơn phong là muốn bế quan vài ngày, ổn định cảnh giới cho thật vững chắc.”

Âu Dương gãi mặt, lão nhị nhà hắn nói càng ngày càng nhiều nha, chẳng lẽ hắn đã thoát ra khỏi tâm lí sợ giao tiếp rồi sao?

Âu Dương tò mò mở giao diện thuộc tính của lão nhị nhà mình ra:

Tính danh: Lãnh Thanh Tùng (Vị Diện chi Tử)

Tu vi: Nguyên Anh tầng một

Căn cốt: 10+1

May mắn: 10

Mị lực: 10

Tư chất kiếm đạo: 10+1

Kỹ năng chuyên môn: Ta chính là kiếm!

Đánh giá: Vị Diện chi Tử chỉ hơi mắc chứng sợ giao tiếp, trời định làm nhân vật chính!

Tất cả các thuộc tính cũng không thay đổi, nhưng đánh giá thay đổi từ hơi sợ giao tiếp sang chỉ hơi, rốt cuộc là tăng lên hay giảm xuống vậy?

Âu Dương nhìn giao diện thuộc tính không thay đổi nhiều của Lãnh Thanh Tùng mà lập tức lắc đầu. Âu Dương cũng không hoàn toàn tin tưởng vào giao diện thuộc tính do hệ thống của chính mình tạo ra.

Chỉà sử dụng giao diện thuộc tính này để hiểu một số tình huống cụ thể.

Rốt cuộc giao diện thuộc tính còn có lỗi, dường như trong thế giới này có thứ ngay cả hệ thống cũng không thể đoán trước được.

Âu Dương và Lãnh Thanh Tùng trở về phòng của mình, ném con hạc giấy lên trên boong tàu, đợi ngày mai Đồ Đồ thức dậy sẽ lấy lại.

Thuyền hoa bay về hướng Thanh Vân tông, một đường đi nhanh.

Âu Dương đang nằm ở trên giường bị tiếng cười to của Hồ Đồ Đồ đánh thức.

Dụi dụi đôi mắt, hắn vẫn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Lãnh Thanh Tùng đã đẩy cửa vào, đi đến nói: “Sư huynh, Hiểu Nguyệt phải đi rồi.”

“Hả, giờ biết gọi người ta là Hiểu Nguyệt rồi à? Nửa đêm sẽ không lén mở cửa sổ của người ta chứ?” Âu Dương nghe Lãnh Thanh Tùng nói, ác ý cười với Lãnh Thanh Tùng.

Lãnh Thanh Tùng đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ta không có!”

“Đó chính là lý do tại sao nàng ấy mới là mở cửa sổ của ngươi đó!” Âu Dương quan sát thấy vẻ mặt của Lãnh Thanh Tùng, lập tức chắc chắn nói.

“Huynh trưởng, ngươi...” Lãnh Thanh Tùng ngừng nói, yên lặng đặt tay lên chuôi kiếm, nói đến chuyện mồm mép thì một trăm người cùng nói cũng không qua được Âu Dương.

“Nói đùa, ta nói đùa thôi!” Âu Dương nhìn thấy tay sư đệ sờ qua chuôi kiếm, biết không kham nổi tiểu tử này nữa, Âu Dương vội vàng nói.

Lãnh Thanh Tùng trừng mắt liếc nhìn Âu Dương, rồi quay người rời khỏi phòng của Âu Dương.

Âu Dương mặc quần áo chỉnh tề mới bước ra khỏi phòng, lập tức có thể nhìn thấy Thanh Vân phong của Thanh Vân tông lờ mờ ở phía xa.

“Đến nhà rồi!” Âu Dương hơi thở dài.

Chỉ mới rời đi vài ngày, Âu Dương cảm giác giống như mình đã ra ngoài rất lâu.

Hồ Đồ Đồ cưỡi hạc giấy bay quanh thuyền hoa, cười khúc khích xung quanh thuyền hoa.

Mấy ngày qua vẫn luôn bị áp chế tu vi khiến đứa nhỏ này nhịn muốn chết.

Thường Hiểu Nguyệt mặc một chiếc váy dài màu đỏ chót, sải bước tới, đầu tiên là trìu mến liếc nhìn Lãnh Thanh Tùng.

Người sau chỉ biết gãi đầu xấu hổ như bị điện giật.

Thường Hiểu Nguyệt thầm mắng một câu đồ ngốc, lại phong tình vạn chủng liếc nhìn Lãnh Thanh Tùng một cái, sau đó lập tức nhìn Âu Dương: “Sư đệ, từ đây trở đi là giới địa của Thanh Vân tông, thân phận ta quả thực không tiện xuất hiện ở Thanh Vân tông, ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây.”

Âu Dương khẽ gật đầu, sau đó nghĩ tới điều gì, từ trong túi trự vật lấy ra hai cái bình sứ màu trắng đưa cho Thường Hiểu Nguyệt, nói: “Đây là hương Bách Hoa mà ta mới điều chế, một bình cho ngươi, bình còn lại đưa cho sư nương.”

Thường Hiểu Nguyệt nhận lấy chiếc bình sứ màu trắng, liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Tùng đang ngây người đứng ở đó, thở dài mà mỉm cười với Âu Dương: “Âu Dương sư đệ, quả nhiên sư phụ nói không sai, ngươi mới là người giống Hồ Vân sư thúc nhất.”

“Lão đầu tử kia vẫn còn thua ta xa!” Âu Dương khinh thường đáp lại, làm sao lão đầu có thể so sánh chuyện tâm tình trần thế với mình được, còn chỉ biết sao chép từ chỗ mình!

Thường Hiểu Nguyệt cũng khẽ gật đầu đồng ý: “Đây là lý do tại sao sư phụ bảo ta không chọn ngươi. Ngươi cũng giống như Hồ Vân sư thúc, dịu dàng và ân cần, khiến mọi người cảm thấy cẩn thận từng li từng tí, nhưng thật ra ngươi lại là người bạc tình bạc nghĩa nhất!”

“Sao sư nương lại nói ta như vậy! Vu khống mà! Thậm chí ta còn chưa có bạn gái!” Âu Dương lập tức tức giận, bất bình nói.

Nói giống như thể hắn là một tên cặn bã vậy, nhưng rõ ràng hắn vẫn là một xử nam!

Thường Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Tùng, vậy mà nàng lại đặt cược mạng sống của mình lên người hắn, khẽ cười nói: “Cho nên ta tin sư phụ, chọn một người chồng thành thật một chút thì tốt hơn!”

Bạn đang đọc [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack của Thành Nam Hữu Vũ Lạc Thành Tây

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    200

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!