Tổ ba người theo đuôi chuẩn bị trở về Tiểu Sơn phong làm việc của mình thì bỗng nhiên giọng Động Hư Tử lại vang lên bên tai: "Hắn ở lại, các ngươi cũng ở lại!"
Ba người Lãnh Thanh Tùng hơi dừng người lại liếc nhìn nhau, đành phải thành thành thật thật xuất hiện ở trước mặt Âu Dương.
Âu Dương đang cà lơ phất phơ nhìn Động Hư Tử phun nước miếng, vẻ mặt kinh ngạc khi thấy ba tên nghịch tử đột nhiên xuất hiện hỏi: "Ba người các ngươi đến đây lúc nào?"
Trần Trường Sinh vừa định thành thật mở miệng, một bên Bạch Phi Vũ lại mở miệng trước: "Ba người chúng ta bởi vì việc tu hành nên đặc biệt tới đây mời chưởng môn giải thích nghi hoặc!"
"Thật?" Âu Dương nghi ngờ nhìn ba người, nhờ lão đầu chỉ dạy việc tu hành? Lời này có thể được nói ra từ trong miệng của ba tên nghịch tử này?
Trần Trường Sinh đầu óc nhạy bén, nhanh miệng nói: "Đúng vậy sư huynh, gần đây ba người chúng ta có cảm giác đạo tâm không ổn nên đặc biệt đến đây hỏi chưởng môn, ngươi nói đúng không Nhị sư huynh?"
Lãnh Thanh Tùng không nghĩ tới Trần Trường Sinh sẽ dẫn lửa lên người mình nhưng vẫn im lặng nhẹ gật đầu.
Đối diện với Âu Dương đang điên cuồng xoay chuyển, Động Hư Tử nhìn ba người thành thành thật thật đi tới, ánh mắt rơi trên người Trần Trường Sinh, cười lạnh một tiếng nói: "Thánh tử của Thanh Vân thánh địa chúng ta bây giờ không phải là nên ở trong cấm địa quan tưởng bí bảo Thanh Vân sao?"
Trần Trường Sinh nghe Động Hư Tử hỏi, vội vàng khom người hành lễ nói: "Bẩm chưởng môn, bản thể của tiểu tử hoàn toàn chính xác đang ở cấm địa quan tưởng bí bảo, hôm nay đến đây chỉ là một phân thân mà thôi!"
Động Hư Tử giương mắt nhìn lại, trong thân thể Trần Trường Sinh kinh mạch vận chuyển, chân nguyên sinh sôi không ngừng, nhìn thế nào cũng là người thật, nhưng Trần Trường Sinh bên trong cấm địa cũng giống dạng này.
Tiểu tử này học Khôi Lỗi thuật từ ai? Vậy mà lấy giả tráo thật đến nước này?
Động Hư Tử ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Các ngươi đi theo ta vào trong đại điện!"
Nói xong Động Hư Tử quay người đi đến đại điện Thanh Vân phong.
Âu Dương dẫn đầu cùng theo sau lưng Động Hư Tử, ba người còn lại liếc nhau một cái rồi đi theo.
Sau khi đi vào đại điện, đập vào mắt chính là tế đàn thờ phụng tấm bảng gỗ thiên địa, Động Hư Tử cầm trong tay ba cây hương cắm vào trong lư hương sau đó ngồi xuống bồ đoàn phía trước tế đàn, ra hiệu bốn người đi dâng hương.
Âu Dương mang theo ba người lần lượt dâng hương, trước khi đi Âu Dương còn tiện tay lấy từ trên tế đài một trái cây cúng để ăn.
Bốn người Âu Dương ngồi xuống đối diện Động Hư Tử nhìn lão không biết lão đang bán thuốc gì trong hồ lô.
Động Hư Tử nhìn bốn người trước mặt, ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận lúc mình ở lứa tuổi của bốn người này vẫn còn dẫn theo sư huynh đệ đi móc tổ chim.
Nhưng bốn người này bây giờ đã bắt đầu bộc lộ tài năng!
Người so với người thật sự là tức chết mà.
Động Hư Tử thở dài một tiếng nhìn bốn thiếu niên trước mặt nói: "Vài ngày trước sư phụ các ngươi từ xa vạn dặm truyền âm với ta, muốn ta dặn dò các ngươi một vài chuyện."
"Sư phụ?"
Bốn người nghe Động Hư Tử nói đến Hồ Vân thì nhao nhao ngẩng đầu, sư phụ nhà mình quanh năm suốt tháng cũng không trở về một chuyến, lần này vì sao đột nhiên để chưởng môn bàn giao một ít chuyện cho mình?
Trần Trường Sinh cảm thấy mê muội, Bạch Phi Vũ như có điều suy nghĩ.
Âu Dương và Lãnh Thanh Tùng thì mang ánh mắt hiểu rõ. Chắc hẳn lão đầu nhà mình là bởi vì tòa bí cảnh tiên nhân trên trời kia.
Động Hư Tử tiếp tục mở miệng: "Mấy ngày trước đó bí cảnh tiên nhân xuất hiện đến bây giờ còn đang treo trên trời, chuyện này các ngươi hẳn phải biết chứ?"
Không đợi trả lời, Động Hư Tử tiếp tục nói: "Sư phụ các ngươi muốn ta giảng cho các ngươi một chút bí văn thượng cổ liên quan tới toà bí cảnh mà tiên nhân lưu lại này, toà bí cảnh này là do một vị Kiếm tiên thượng cổ lưu lại, đối với các ngươi có lợi ích rất lớn. Dù sao cũng là sư phụ các ngươi vất vả mưu đồ ra, không nên cô phụ tấm lòng của hắn."
Âu Dương và Trần Trường Sinh ngược lại tỏ ra không quan trọng, mình không tu kiếm đạo và cũng không có hứng thú gì với đồ vật bên trong tòa bí cảnh tiên nhân này.
Lãnh Thanh Tùng nghe chăm chú nhất, dù sao lão đầu nhà mình tính toán cho mình thời gian dài như vậy chính là vì toà bí cảnh này, cũng không biết mình có thể ở bên trong toà bí cảnh này được cái gì.
Bạch Phi Vũ làm sao lại không quen thuộc!
Sau khi mình chết, không biết ai đó đã lập mộ cho mình trong thế giới con do chính mình tạo ra, dẫn đến bây giờ còn bị Hồ Vân mưu đồ lấy ra tiên thi!
Dù sao kiếp trước Bạch Phi Vũ sau khi ngã xuống cũng không biết bí bảo bên trong thế giới con của chính mình đến cùng là cái gì, mình lúc vẫn lạc đến chuyển thế thành mình bây giờ dường như chỉ trong một cái chớp mắt.
Động Hư Tử thoáng hệ thống lại câu từ, mở miệng nói: "Toà bí cảnh tiên nhân này là vật do Kiếm tiên thượng cổ Lý Thái Bạch để lại! Lý Thái Bạch cũng là vị Kiếm tiên duy nhất thời kỳ thượng cổ, cũng là đại năng kình thiên kết thúc tiên giới thượng cổ!"
Động Hư Tử vừa mới nói xong, biểu hiện trên mặt bốn người ngồi ở đó đều hết sức đặc sắc.
Trong lòng Âu Dương như có một vạn con ngựa lao nhanh qua.
Người khác không biết Bạch Phi Vũ có lai lịch gì, nhưng mình thì hiểu biết rõ ràng.
Bảng thuộc tính mặc dù thay đổi, nhưng xưng hào đằng sau họ tên của Bạch Phi Vũ rõ ràng viết là Kiếm tiên thượng cổ chuyển thế.
Mẹ nó! Cái mộ phần này thật đúng là mộ phần kiếp trước của tiểu Bạch?
Sư phụ nhà mình thật đúng là muốn kéo mộ phần của tiểu Bạch ra ngoài để lão nhị nhà mình đi lên nhảy disco sao?
Mà Lãnh Thanh Tùng thì vẻ mặt say mê, một Kiếm tiên kết thúc tiên giới thượng cổ! Mình chắc chắn cũng có thể làm được!
Bạch Phi Vũ nghe Động Hư Tử nói, trong mắt cũng đầy hồi ức, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Âu Dương ở hàng phía trước, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp.
Trần Trường Sinh vẫn giữ nguyên biểu cảm không sao cả, nghe ra là chuyện của Nhị sư huynh và Tứ sư đệ, không có quan hệ quá lớn tới mình.
Vẻ mặt Động Hư Tử trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Chuyện liên quan tới thời kỳ thượng cổ, toàn bộ giới tu hành đều giữ kín như bưng thậm chí không có bất kỳ sách vở nào ghi chép mà chỉ có truyền thuyết vụn vặt lẻ tẻ, các ngươi biết tại sao không?"
Bốn người lắc đầu, bọn họ đích xác biết trước kia có thời kỳ thượng cổ nhưng mà đúng là không nhìn thấy bất kỳ ghi chép gì liên quan tới thời kỳ này.
Bạch Phi Vũ cũng hiếu kì rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào thì thời đại kiếp trước của mình được xưng là thượng cổ?
Động Hư Tử nhìn vẻ mặt bốn người đối diện tràn ngập tò mò, lập tức cảm thấy một trận mừng thầm, cho tới bây giờ mình chưa từng cảm nhận được cảm giác hài lòng về thái độ làm người ở trên người bốn tên nghịch tử này.
Sư đệ nhà mình nói quả nhiên không sai, bốn tên nghịch tử này đều là chưa nhìn thấy thỏ thì không thả chim ưng!
Động Hư Tử ho khan một tiếng, lắc phất trần trong tay một cái, hơi say mê nói:
"Thời kỳ thượng cổ có tiên nhân, khi đó tiên nhân ngồi trên trời quan sát tình hình chung của thiên hạ, mà lúc Kiếm tiên Lý Thái Bạch bắt đầu trảm tiên, tiên nhân rơi như mưa xuống nhân gian, thế giới này từ đó không còn tiên nhân tồn tại!"
·····