Lão đầu nhà mình sắp đặt cho lão nhị trong thời gian dài như vậy, dẫn xuất mộ phần tiểu Bạch kiếp trước cũng là giúp lão nhị có thể từ bên trong mộ phần tiểu Bạch đạt được thứ gì đó.
Nếu thật sự những phế vật không có mắt kia dám ở trước mặt mình nhảy tới nhảy lui, cùng lắm thì bốc tro cốt bọn họ, lần này mình chắc chắn phải mang theo lão tam, sau khi bốc tro cốt, thần hồn của bọn họ cũng phải bị gạch bỏ!
Động Hư Tử nhìn vẻ mặt không quan trọng của Âu Dương, đương nhiên biết tên nghịch tử trước mặt này suy nghĩ cái gì, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Lần này bí cảnh tiên nhân chẳng những có vô số tông môn sẽ tiến về, còn có cả tán tu cả thiên hạ, cá nhân võ dũng cũng chỉ có thể mạnh trong nhất thời, huống hồ bên trong bí cảnh tiên nhân nói đến chính là cơ duyên, không quan hệ gì đến thực lực mạnh yếu, ngươi lại có khả năng mạnh hơn tiên nhân sao?"
"Tiên nhân có mạnh hơn nữa không phải cũng chết sao? Lão nhân ngươi thật là lắm miệng!" Âu Dương dù ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng đã có cách, dù vậy vẫn giữ lại một chút tâm tư.
Động Hư Tử nói không sai, tiểu Bạch kiếp trước quái gở giết lung tung tiên nhân, trời mới biết hắn thả thứ gì bên trong mộ phần của mình.
Vậy lần này nhất định cũng phải mang tiểu Bạch theo!
Lão nhị công kích phía trước, mình ở giữa, lão tam bên trái, tiểu Bạch bên phải.
Tiểu Sơn phong lần này bố trí đội hình cao nhất, xem ra phải xuất động toàn bộ thành viên.
Động Hư Tử quét mắt qua bốn người, cũng biết bốn tên tiểu tử thúi trước mặt này, thả đứa nào ra cũng sẽ nhấc lên một trận cuồng phong thủy triều trong giới tu hành.
Nhưng thực lực bọn họ bây giờ vẫn còn quá thấp, Lãnh Thanh Tùng cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ.
Bí cảnh sắp mở ra, muốn bọn họ tăng cảnh giới trong thời gian ngắn vốn là chuyện không thể nào.
Tu tiên vốn là việc cực kỳ chậm rãi, dù là kỳ tài ngút trời thế nào cũng không thể liên tục vượt mấy cấp được?
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đều là Kết Đan, thậm chí Bạch Phi Vũ mới vào Kết Đan không lâu, coi như hai người bọn họ đều là người sinh ra đã biết, nhưng thực lực vẫn quá thấp.
Bí cảnh tiên nhân này được cả thiên hạ chú ý.
Vô số tu sĩ đại năng đều chú ý tới toà bí cảnh tiên nhân này.
Những lão gia hỏa ẩn thế không ra, còn có những danh môn tông phái lớn, ai không muốn kiếm một chén canh trong bí cảnh tiên nhân?
Dù là thiên tài thì như thế nào, trước thực lực tuyệt đối cũng không đủ nhìn.
Ở trong mắt đại tu sĩ, thiên tài chưa trưởng thành và tu sĩ phổ thông có cái gì khác biệt đâu?
Nhưng toà bí cảnh tiên nhân này có thể mở ra hay không cũng là nhờ đệ tử của sư đệ nhà mình!
"Tiểu tử thúi Hồ Vân này không trở lại chia sẻ sự vụ tông môn, còn từ xa gây phiền phức cho ta, lần này Thanh Vân tông lại trở thành tiêu điểm của toàn bộ giới tu hành rồi!" Động Hư Tử thở dài một hơi, khổ não gõ gõ cái đầu.
Âu Dương cũng cúi đầu trầm tư, than thở chuyện Động Hư Tử suy nghĩ trong lòng, hắn cũng đang tự hỏi, dù sao cũng là bí cảnh tiên nhân, toàn bộ giới tu hành đều đang nhìn.
Đúng là nếu có mấy chục Độ Kiếp kỳ đến thì mình cũng chịu không nổi.
Coi như lão nhị là người mở ra toà bí cảnh này, coi như lão tam có vô số át chủ bài.
Nhưng bọn họ đều quá trẻ.
Cho nên, điểm thắng duy nhất nằm ở trên người tiểu Bạch!
Dù sao cũng là mộ phần của mình, tiểu Bạch hẳn rất quen thuộc nhỉ?
"Lão đầu, lần này bốn người chúng ta đều sẽ đi, yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt bọn họ!" Âu Dương nghiêm túc nói.
"Ta không đi!" Tiếng Bạch Phi Vũ đột nhiên vang lên.
Bị vả mặt quá nhanh, Âu Dương cũng chưa kịp phản ứng, có hơi kinh ngạc nhìn Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ tỏ vẻ mặt kiên quyết nhìn Âu Dương, gằn từng chữ nói: "Ta không muốn đi, một chút cũng không muốn."
Bầu không khí bên trong đại điện trở nên ngưng trọng, Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh cũng hiếu kỳ nhìn về phía Bạch Phi Vũ.
Tứ sư đệ nhà mình trước giờ mặc dù không ôn tồn với Đại sư huynh, nhưng cũng chưa từng từ chối chuyện Âu Dương sắp xếp.
Đây là lần đầu tiên Bạch Phi Vũ mở miệng phản đối sắp xếp của Âu Dương.
Âu Dương nhìn vẻ mặt kiên quyết của Bạch Phi Vũ, đột nhiên nở nụ cười nói: "Được, không muốn đi thì không đi, tiểu Bạch lần này không đi được, ta và lão Nhị, lão Tam đi là được rồi."
Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh cũng không có gì bất mãn với Bạch Phi Vũ, đều là sư huynh đệ nhà mình, có cái gì thì nói cái đó, không che giấu mới là dáng vẻ bình thường nhất của sư huynh đệ nhà mình.
Lãnh Thanh Tùng thậm chí không muốn Âu Dương và Trần Trường Sinh đi cùng, lần này là chuyện của bản thân mình, Lãnh Thanh Tùng ghét nhất là vì chuyện của chính mình mà gây phiền phức cho người khác!
Trần Trường Sinh thì không quan trọng, dù sao cũng không phải là chân thân đi, cùng lắm thì mang theo nhiều lá bài tẩy một chút.
Bạch Phi Vũ nhìn Âu Dương đang cười với mình, trong đầu đột nhiên hiện ra một bóng hình.
Một người mặc bộ đồ xanh lá, tự do phóng khoáng đứng ngay bên cạnh mình, vẻ mặt tươi cười nhìn mình nói: "Tiểu Bạch muốn đi vậy thì đi thôi, ta đi cùng với ngươi!"
Gương mặt kia không phải Âu Dương nhưng Âu Dương trước mặt lại giống tương tự người kia.
Bờ môi Bạch Phi Vũ giật giật, đắng chát nói: "Sư huynh, ta có nỗi khổ tâm!"
Âu Dương vỗ vỗ bả vai Bạch Phi Vũ nói: "Sư huynh đệ một nhà, không cần phải nói những lời này."
Bạch Phi Vũ cúi đầu, trong lòng của hắn rất rõ ràng mình đi kỳ thật không có bao nhiêu tác dụng, thậm chí có khả năng còn gây trở ngại.
Mình hoàn toàn không có chút ký ức nào về chuyện sau khi mình chết, trời mới biết ai lập mộ phần cho mình.
Mà bây giờ mình hoàn toàn chối bỏ đạo kiếp trước, đã đi lên một con đường tương phản.
Bạch Phi Vũ không muốn tức cảnh sinh tình, càng không muốn lại có quan hệ gì với mình của kiếp trước.
Động Hư Tử hơi nhức đầu nhìn bốn người bên dưới, cái bí cảnh này còn chưa bắt đầu mà bọn nghịch tử bên dưới đã xảy ra vấn đề.
Hồ Vân ơi Hồ Vân, tên tiểu tử thối nhà ngươi nói mình là người dẫn đường gì chứ, đường này dẫn không tốt khả năng còn dẫn lửa thiêu thân!
Đang lúc Động Hư Tử sầu muộn, đột nhiên một tiếng cười to phóng khoáng từ đằng xa truyền đến:
"Ha ha ha, lão thất phu Động Hư Tử kia ở nơi nào? Mau ra đây nhận lấy cái chết!"
Động Hư Tử đột nhiên giật mình, lập tức kịp phản ứng chủ nhân giọng nói này là ai, trên mặt biểu lộ dáng vẻ như bị đánh bại, đứng lên nói với bốn người: "Ta có cố nhân tới thăm, các ngươi đi về trước đi!"
Động Hư Tử vừa dứt lời, cửa đại điện đã bị một cỗ kiếm ý vô cùng mạnh mẽ ầm ầm mở tung, cái cửa gỗ to lớn màu đỏ được điêu khắc bị vỡ thành từng mảnh.
Âu Dương bọn họ quay đầu nhìn lại thấy một người trung niên mặc quần áo luyện kiếm màu trắng đang dựa vào khung cửa nhìn Động Hư Tử trên đại điện, vẻ mặt tươi cười nói:
"Ha ha ha, Động Hư Tử, lão thất phu ngươi ở chỗ này à!"
"Lão tiện khách ("kiếm khách" hài âm "tiện khách", chửi kiểu chơi chữ)! Ngươi không biết gõ cửa sao? Mỗi lần tới đều phải nện cửa đại điện của ta, kiếm tu đầu óc đều có bệnh có phải không? Không biết mở cửa như người bình thường?" Động Hư Tử mắng người trung niên.
Toàn thân Lãnh Thanh Tùng run lên, cảm giác như bị xúc phạm.
Người trung niên không thèm để ý chút nào, cầm lấy hồ lô rượu bên hông ừng ực một hớp, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn bốn người Âu Dương bên trong đại điện, nhất là thời điểm nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng thì hai mắt càng tỏa sáng.
Người trung niên nhiệt tình nhìn bốn người, bỏ hồ lô rượu trong tay xuống hỏi:
"Ba vị tiểu ca, muốn cùng ta đi Kiếm tông hay không? Ta thu các ngươi làm đệ tử thân truyền?"