Hồ Đồ Đồ ngủ một giấc ngon lành nên cảm thấy cực kì thoải mái, thậm chí ngay cả mơ cũng không có, ngủ thẳng một giấc tới bình minh, tựa như được ngủ trong lòng mẹ vậy.
Sau khi tỉnh giấc, Hồ Đồ Đồ cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, tinh thần đủ đầy, xem ra việc mình ngâm trong nước thuốc hôm qua cực kì hữu dụng, hôm nay phải cố gắng ngâm bồn gấp bội!
Hồ Đồ Đồ vừa động viên chính mình, vừa đẩy cửa phòng ra.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Đại sư huynh đã giơ quạt giấy trong tay lên đánh Nhị sư huynh và Tứ sư huynh.
Tiêu Phong trung thực ngồi trên băng ghế nhỏ ăn cơm chứ không dám ngẩng đầu lên. Sợ lửa lan tới người mình.
Âu Dương tức tới mức mồm mép tung bay, chỉ vào mặt Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ đang ngồi trên bồ đoàn mà mắng.
Vừa mắng, quạt giấy trong tay vừa thỉnh thoảng đập xuống đầu Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ.
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ cúi đầu, thành thật bị Âu Dương mắng.
Hai người liếc nhau một cái, cùng hừ lạnh rồi quay đầu sang hướng khác không nhìn đối phương.
"Hừ!"
"Hừ!"
Bốp! Bốp!
Trên đầu lại nghênh đón hai cái đánh do quạt giấy của Âu Dương để lại.
"Đại sư huynh! Ăn cơm thôi!" Trần Trường Sinh bưng điểm tâm ra khỏi phòng bếp, Ký Lục thạch trong tay vẫn luôn ngầm ghi chép lại trò mèo hiện tại của Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ.
"Đánh bay nóc là điều bắt buộc của kiếm tu môn à? Hả? Cả ngày chỉ biết đánh đánh đánh, cứ tu tiên là phải chém giết à? Thứ tu tiên dạy chính là đạo lí đối nhân xử thế!" Âu Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hai tên nghịch tử mà mắng lớn.
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ bị Âu Dương giáo huấn nghe thấy lời này bèn không hẹn cùng ngẩng đầu, nói tới đạo lí đối nhân xử thế, hình như người trộm mười vạn viên Trúc Cơ đan của Đan phong là Đại sư huynh, hắn mới không có tư cách giáo huấn mình chứ?
"Thế nào? Không phục?" Âu Dương thấy hai người họ ngẩng đầu, lại vung tay đập quạt giấy lên đầu bọn họ.
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ cúi thấp đầu, thành thật tiếp tục nghe Đại sư huynh nhà mình mắng.
Âu Dương mắng tới mức khô cả họng, hai tên nghịch tử này không lúc nào khiến mình bớt lo, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được điên cuồng bạo khí trong sân.
Nếu không phải đánh bay cả nóc phòng của mình, đánh thức mình dậy thì nói không chừng hai tên nghịch tử này đã đánh bay toàn bộ phòng trên Tiểu Sơn phong rồi.
Trần Trường Sinh bưng một chén trà mà thân thiết đưa tới trước mặt Âu Dương, nói: "Đại sư huynh, uống trà đi, Nhị sư huynh với tiểu Bạch chỉ đang luận bàn kiếm thuật, nhất thời không khống chế tốt cường độ mà thôi, sau đó để hai người họ tu sửa nóc phòng là được, cơm cũng nguội rồi, để bọn họ ăn cơm trước đã!"
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ cảm kích nhìn Trần Trường Sinh, Tam sư đệ/sư huynh nhà mình tốt quá, thật khéo hiểu lòng người.
Nhưng bọn họ không biết rằng, viên Ký Lục thạch bé tẹo trong tay Trần Trường Sinh đang ở đối diện bọn họ, quay đặc tả gương mặt hai người.
Âu Dương nhận tách trà do Trần Trường Sinh đưa tới, uống ừng ực hết sạch rồi lại oán hận nói: "Hôm nay hai người các ngươi không sửa hết nóc phòng thì không được ăn cơm! Cút đi!"
Hai người như được đại xá, so với nghe Âu Dương lải nhải thì hai người họ tình nguyện đi đánh đấm tám trăm hiệp với người khác. Cả hai đứng dậy, lại không cẩn thận liếc nhìn nhau một cái.
"Hừ!"
"Hừ!"
Âu Dương ngồi trên ghế ăn bữa sáng, Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ cạch cạch đóng đinh trên nóc phòng.
"Đại sư huynh, ta ăn xong rồi, để ta dẫn tiểu sư tỷ tới cấm địa tu luyện!" Tiêu Phong chờ Hồ Đồ Đồ ăn xong mới đứng dậy mà cẩn thận mở miệng nói.
"Sư đệ tự đi đi, ta muốn Đại sư huynh chơi với ta!" Hồ Đồ Đồ lau miệng, nói với Tiêu Phong.
Tiêu Phong như bị trúng tên giữa ngực, cả người chấn động, rõ ràng hôm qua tiểu sư tỷ mới nói thích nhất là chơi với mình!
Tiêu Phong thất hồn lạc phách đi xuống dưới núi, hôm nay linh thú trong cấm địa tất sẽ gặp phải một kiếp nạn!
"Tên ngốc này làm sao thế?" Âu Dương khó hiểu nhìn Tiêu Phong thất hồn lạc phách đi xuống dưới chân núi.
Trong lòng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Nhóc con, hôm nay ta sẽ truyền âm cho ngươi, ngươi dạy Đồ Đồ phương pháp linh hồ tu luyện thay ta đi!"
Âu Dương quay đầu nhìn cáo Tây Tạng Hồ Ngôn đang phơi nắng, hơi gật đầu với Hồ Đồ Đồ định móc hạc giấy ra bay: "Đồ Đồ, bắt đầu từ hôm nay người phải học và tu luyện!"
"Á? Có thể không học được không!" Gương mặt nhỏ của Hồ Đồ Đồ vừa rồi còn cười thật tươi ngay lập tức trở nên đau khổ, mình ghét nhất là tu luyện, lúc ở núi Thanh Khâu mình đã không thích tu luyện rồi, biết thế tới cấm địa chơi với tiểu sư đệ.
"Đại sư huynh, để ta đi xem tiểu sư đệ đã đi chưa!" Hồ Đồ Đồ vừa lui về phía sau, vừa nở nụ cười với Âu Dương.
Thân là cặn bã học hành như Âu Dương sao lại không biết chút tâm tư của Hồ Đồ Đồ, một phát tóm được Hồ Đồ Đồ chuẩn bị bỏ chạy, nhấc cổ áo nàng lên.
Hai chân Hồ Đồ Đồ đạp loạn, đau khổ hét lên với Trần Trường Sinh: "Tam sư huynh, Đồ Đồ thích nhất là ngươi, mau cứu Đồ Đồ đi!"
Trần Trường Sinh cười ha ha nhìn Âu Dương và Hồ Đồ Đồ, còn có hai tên đang sửa nóc nhà trên kia nữa, tất cả mọi chuyện trước mắt đều tốt đẹp nhường nào.
Âu Dương ấn Hồ Đồ Đồ ngồi xuống ghế đẩu, nhưng mông cô nhóc khi ngồi lên ghế tựa như ngồi lên đinh, cứ uốn éo qua lại mãi.
Âu Dương giữ chặt mặt Hồ Đồ mà nói: "Nếu ngươi không chăm chú học tập thì buổi trưa hôm nay sẽ không có cơm ăn!"
Hồ Đồ Đồ nghe thấy Âu Dương nói vậy thì lập tức ngồi đàng hoàng trên ghế đẩu mà trề môi thì thầm: "Ghét Đại sư huynh nhất!"
Chờ đến khi Hồ Đồ Đồ ngồi ổn định, giọng của cáo Tây Tạng Hồ Ngôn cũng truyền tới: "Trước tiên ngươi nói cho nàng nghe về sự khác nhau giữa linh hồ và yêu hồ, nàng khác với yêu hồ bình thường rất nhiều, linh hồ trời sinh có đạo thể nên khi tu luyện yêu nguyên có lẽ phải dựa theo phương pháp tu luyện của nhân tộc!"
Âu Dương máy móc lặp lại lời của cáo Tây Tạng, nhưng lại đổi danh xưng linh hồ của Hồ Đồ Đồ thành nhân loại, nói phương thức tu luyện của nhân tộc và yêu tộc khác nhau như thế nào.
Hồ Đồ Đồ biết rất rõ mình chỉ có thể tu luyện dựa theo phương thức tu luyện của nhân tộc, nghe thấy Âu Dương nói phương thức tu luyện của nhân tộc và yêu tộc khác nhau thì nhịn không được hỏi: "Đại sư huynh, vậy vì sao phương thức tu luyện của linh... Yêu tộc lại khác chúng ta?"
Hồ Đồ Đồ giật mình, nguy hiểm quá, xém nữa thì nói chuyện mình là hồ ly ra!
Như vậy thì khó cho mình rồi, sao mình biết phương thức tu luyện của yêu tộc là cái dạng gì được, Âu Dương gãi đầu một cái, nhìn thấy cáo Tây Tạng Hồ Ngôn, hai mắt tỏa sáng đi về phía cáo Tây Tạng.
Cáo Tây Tạng Hồ Ngôn nghe thấy lời Hồ Đồ Đồ hỏi Âu Dương, vừa định truyền âm giải thích cho Âu Dương thì nhìn thấy Âu Dương đang đi tới, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ không ổn.
Âu Dương tóm lấy cáo Tây Tạng Hồ Ngôn, nhấc nó lên rồi nhỏ giọng nói với nó: "Ngươi không muốn chuyện mình là hồ yêu bại lộ đúng không?"
"Thằng nhóc thối!" Hồ Ngôn kinh sợ định mở miệng, nhưng do không muốn bại lộ thân phận của mình nên vẫn nhẫn nhịn không bạo phát.
Càng quan trọng hơn là, chân khí của tên nhóc này gắt gao đè chặt người có cảnh giới Độ Kiếp kỳ là mình! Rốt cuộc hắn là thứ quái vật gì vậy!
Âu Dương trói cáo Tây Tạng lên cây trong tiếng kinh hô của Hồ Đồ Đồ, tay cầm nhánh cây chỉ vào cáo Tây Tạng, cười hì hì nói: "Ngươi nhìn xem, chúng ta coi Soái Ca như yêu tộc để ta giảng giải kỹ cho ngươi nghe."
Cáo Tây Tạng Hồ Ngôn hai mắt vô hồn bị trói trên thân cây, hai quả vải trân quý được một cái khăn che kín, thấy Hồ Đồ Đồ vừa kinh ngạc vừa ngạc nhiên nhìn chăm chú, chỉ thấy đời hồ ly đã mất đi sắc màu.
Bây giờ thành cái dạng này, chuyện mình là yêu hồ tám đuôi lại càng không thể lộ ra! Hồ Ngôn ngẩng đầu nhìn mặt trời buổi sáng: "Mặt trời hôm nay chói mắt thế!"