Chương 100: [Dịch] Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Chính Pháp

Nhân định thắng thiên, không phụ mong đợi (1)

Phiên bản dịch 5511 chữ

Mùi vị của cái chết là gì?

Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ nói, mùi vị của cái chết chính là nỗi sợ hãi khi biết cái chết ập đến, thần kinh tê liệt, nước bọt tiết ra, tinh thần sụp đổ.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn nói, mùi vị của cái chết là...

Mùi hôi thối của sự mục nát.

Trước mắt, miền đất vui tươi tràn đầy sức sống ngày nào, giờ đây lại chìm trong tĩnh lặng chết chóc. Một đàn quạ đen đậu trên cành cây khô cất tiếng kêu ai oán, hòa cùng tiếng gió thì thầm, vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

“Đạo trưởng, đây chính là thôn Bình An.” Lão nhân không nỡ nhìn thảm cảnh trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động. Rõ ràng là vừa thoát ra khỏi địa ngục trần gian như thế này, quay trở lại vẫn không khỏi kinh hồn bạt vía.

Hai nữ nhân được bách tính gọi là yêu tiên, vốn đang rất vui vẻ, âm thầm đắc ý.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Tâm trạng của các nàng trở nên nặng nề.

Khi còn là yêu, các nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lòng thương hại đối với loài người, nhưng trong khoảng thời gian đi theo bên cạnh đạo trưởng, các nàng dần dần có được lòng thương hại này.

Ở bên đạo trưởng, không chỉ học được đủ loại đạo lý, mà còn học được cách ngày càng giống con người hơn.

Một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến người ta nghẹt thở, những căn nhà đổ nát hoang tàn, những người chết nằm trong góc, một cơn gió thổi qua cuốn theo đám cỏ khô trên con đường đất.

Còn những người sống sót thì co ro trong góc, đôi mắt vô hồn nhìn lên bầu trời, lặng lẽ chờ đợi cái chết đến.

“Đạo trưởng, ngài không thể vào trong được đâu, dịch bệnh bên trong sẽ lây nhiễm đấy, vẫn nên để yêu tiên đại nhân vào trong xem thử đi.” Lão nhân nhắc nhở.

Lâm Phàm nhìn lão nhân, lời này khiến bần đạo có chút không thích rồi đấy.

Miêu Miêu Miêu ưỡn ngực ngẩng cao đầu, chuẩn bị sẵn sàng tiến vào, cứ để bổn yêu tiên vào xem thử, dịch bệnh gì mà lại bá đạo như vậy.

Hồ Đát Kỷ nói: “Các vị hương thân phụ lão, các ngươi nhầm rồi, thật ra chúng ta không phải yêu tiên, chúng ta chỉ là tiểu yêu đi theo học đạo bên cạnh đạo trưởng, chuyện dịch bệnh này chúng ta không giúp được gì đâu, chỉ có đạo trưởng mới có khả năng như vậy thôi.”

Chuyện vượt quyền tuyệt đối không thể làm.

Đạo trưởng nhỏ mọn lắm.

“Á?”

Bách tính kinh ngạc nhìn đạo trưởng, không ngờ vị này mới là cao nhân thực sự.

Lâm Phàm khẽ ho một tiếng, “Các vị cứ yên tâm, bần đạo tự tin là mình có nắm chắc, tuyệt đối không sao đâu. Nếu tin được bần đạo thì hãy theo bần đạo vào trong thiêu hủy những thi thể kia, nếu không tin thì cứ ở ngoài chờ, đợi bần đạo tìm ra cách giải quyết dịch bệnh.”

Bách tính nhìn nhau, có chút do dự.

Lão nhân nói: “Lão hủ theo đạo trưởng vào trong, ta sống đến tuổi này mà vẫn còn sống sót cũng là kỳ tích rồi, nếu có thể liều mạng già này giúp được đạo trưởng, cũng đáng.”

Theo lão nhân đứng ra, những bách tính khác cũng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhao nhao hưởng ứng.

“Ta cũng đi.”

“Còn ta nữa.”

“Ngươi vừa rồi chẳng phải rất sợ sao?”

“Sợ chết thì không giải quyết được vấn đề, ta hy vọng có thể giải quyết được dịch bệnh, đây chính là nhà của ta mà.”

Từ xưa đến nay, cho dù là thời loạn thế, vẫn luôn có những người cần cù chăm chỉ.

Lâm Phàm cất bước đi vào trong thôn Bình An, phía trước có một lớp sương trắng trôi lơ lửng, rất mỏng, rất loãng, người thường có lẽ sẽ không để ý, nhưng là một đạo trưởng như hắn, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Mở ra con mắt công đức.

Cảnh tượng trước mắt thay đổi hoàn toàn.

Tử khí, oán khí, sát khí đan xen quấn lấy nhau.

“Ừm?”

Tình hình không ổn, một con ôn súc đang ẩn thân dính vào mặt của một thi thể, hút lấy tinh khí thần của thi thể còn chưa tan hết. Con ôn súc này trông như một đứa trẻ da xanh, mắt đỏ, trán có sừng xương, đầy răng nhọn, hình dạng xấu xí, dữ tợn.

“Tặc yêu to gan, dám giương oai tác quái trước mặt bần đạo.”

Lời vừa dứt, hai luồng ánh sáng đỏ bắn ra từ đôi mắt, trong tiếng thét thảm của ôn súc, nó bị bắn cho nát bét, hóa thành một làn khói đen tan biến không còn dấu vết.

[Công đức +0.1]

Những bách tính đi theo vào bên trong kinh ngạc vô cùng, đang yên đang lành, mắt của đạo trưởng bắn ra ánh sáng đỏ, còn nói là có yêu nghiệt, bọn họ ngoài nghe thấy một tiếng thét chói tai thì chẳng thấy gì cả.

Lâm Phàm nói: “Năm có dịch bệnh, tất có yêu ma tà quái làm loạn, không ngờ lại có ôn súc ở đây.”

Lão nhân nói: “Đạo trưởng, chẳng lẽ vấn đề này không phải thiên tai, mà là do ôn súc mang đến sao?”

“Tạm thời chưa thể nói được, phải xem xét tình hình đã.” Lâm Phàm không dám chắc một trăm phần trăm, bất cứ chuyện gì cũng phải tự mình đích thân đi sâu vào trong, tiến hành điều tra lấy chứng cứ, mới có quyền lên tiếng, chỉ dựa vào bề ngoài, thì không có tư cách nói những điều này.

Ôn súc là một loại tà quái, thực lực không mạnh, nhưng mức độ nguy hại lại đáng sợ hơn tà quái rất nhiều.

Đối với bách tính bình thường mà nói, gần như không có cách nào giải quyết.

Trừ phi thật sự có một đại phu như Hoa Đà, dốc hết tâm huyết, mới có khả năng chế ra được thuốc trị dịch bệnh.

Nhưng bây giờ thời thế loạn lạc, liệu có danh y hay không?

Có thì chắc chắn là có, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây, hoặc là đã bị những kẻ ác trong giang hồ không biết điều kia giết chết rồi.

Hắn sắp xếp cho mọi người di chuyển thi thể đến một chỗ để thiêu hủy, dù sao thì mùi xung quanh cũng quá kinh khủng, mặc dù những bách tính kia tiếp xúc với thi thể, có khả năng bị lây nhiễm, nhưng không sao, có hắn ở đây, chẳng lẽ còn xảy ra chuyện được sao?

Thôn Bình An vẫn còn người sống, nhưng số lượng không nhiều.

Bạn đang đọc [Dịch] Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Chính Pháp của Tân Phong

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7d ago

  • Lượt đọc

    21

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!