Nghĩa địa, rất nhiều nấm mồ.
“Oa oa.”
Tiểu Thố nức nở khóc, những hài đồng đi theo cũng khóc theo, ở trong trấn bọn chúng không dám khóc, sợ tiếng khóc làm cho hung nhân bực bội, chỉ dám khóc ở nơi không có người này.
Nơi chôn xác là bãi tha ma vốn là nơi đáng sợ nhất, giờ phút này lại là nơi duy nhất bọn chúng cảm thấy an toàn.
Bia mộ trước những nấm mồ này chỉ dùng một miếng gỗ cắm lên thay thế.
Một số cái tên trên đó, làm cho trái tim hắn hơi run lên.
Không có tên đầy đủ, tất cả đều là tên nhỏ hoặc tên sữa.
Một sự thật mà hắn không muốn tin, nhưng lại buộc phải tin hiện lên trong đầu.
Một lát sau.
“Tiểu Thố, mang mọi người về đi.” Lâm Phàm nói.
Tiểu Thố lau nước mắt trên mặt, “Đạo trưởng, vậy còn người?”
“Ta có việc phải làm.”
Lâm Phàm nhìn thấy nỗi buồn trên gương mặt của đám hài đồng này, từ trong mắt của bọn chúng thấy được sự thờ ơ, sự thờ ơ này là do đã thấy quá nhiều, bi thương vẫn là bi thương, nhưng không còn sợ hãi như trước đây.
Tương lai của đám hài đồng này sẽ như thế nào, chỉ có hai đáp án.
Một là trở thành một nấm mồ vô danh bên này, hai là trở thành những ác nhân mà bọn chúng từng sợ hãi.
Quay người lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, trong lòng không buồn cũng chẳng giận, xuống núi chưa được bao lâu, đã bị một nơi nhỏ bé này liên tục ảnh hưởng đến đạo tâm hai lần.
Lúc tu đạo, hắn cảm thấy yêu ma tà quái trong thiên hạ là đáng sợ nhất.
Sau khi nhập thế, nhân tính mới là tàn nhẫn nhất.
“Năng lực của ta quá nhỏ.”
Bước những bước nặng nề, đi về phía Hoàng Lang trấn bị mây đen bao phủ, mỗi lần hắn đi về phía trước một bước, mây đen sẽ bay xa một đoạn, bóng tối của nó lui đi, ánh nắng bao phủ.
...
Hoàng phủ.
Cấm địa trong phủ, căn nhà này không hợp với những căn nhà xung quanh, chỉ là một căn nhà đất.
Bên trong căn nhà tối tăm, chỉ có một cái bàn thờ.
Trên bàn thờ đặt một con chồn vàng đang đứng thẳng, nhìn kỹ, rõ ràng là một bức tượng gỗ, điêu khắc sống động như thật, dễ làm cho người ta nhìn nhầm.
Còn dưới bàn thờ, có một nam tử trung niên đang quỳ, nam tử này chính là Hoàng lão gia oai chấn Hoàng Lang trấn, nhưng giờ phút này Hoàng lão gia quỳ dưới bàn thờ lại vô cùng thành kính.
“Bản tọa bảo ngươi tìm một số nữ đồng tinh xảo, ngươi lại mang nữ đồng đã mất âm nguyên đến lừa bản tọa sao?”
Một giọng nói sắc bén âm u vang vọng trong căn nhà yên tĩnh, dường như trôi ra từ địa phủ sâu thẳm, mà nơi phát ra âm thanh này, chính là con chồn vàng bằng gỗ kia.
“Hoàng tiên thứ tội, ta thật sự không biết nữ đồng đó đã mất âm nguyên, ta nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.” Hoàng lão gia quỳ lạy không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi thấm ướt quần áo, lão biết Hoàng tiên lợi hại cỡ nào, bây giờ tất cả những gì lão có được đều là do Hoàng tiên ban cho, quan trọng hơn là mẫu thân của lão cũng là nhờ Hoàng tiên mới có thể ở bên cạnh lão.
“Bản tọa hy vọng ngươi có thể tìm được người tốt hơn, nếu không ngươi phải nghĩ đến tình trạng của mẫu thân ngươi.”
Nghe thấy lời này, Hoàng lão gia quỳ gối về phía trước, hoảng sợ dập đầu, “Hoàng tiên đại phát từ bi, ta nhất định sẽ hoàn thành thật tốt những gì Hoàng tiên cần, chỉ cầu Hoàng tiên có thể để cho mẫu thân ta ở bên cạnh ta.”
“Ha ha...” Tiếng cười âm u vang lên trong căn nhà, “Cả thế gian này có thể để cho mẫu thân ngươi ở bên cạnh ngươi, ngoại trừ bản tọa, không ai có thể làm được, lúc trước mẫu thân ngươi toàn thân phát ra mùi hôi thối, sáng nay mặt của mẫu thân ngươi đã thối rữa phải không, đây chính là bài học mà bản tọa dạy cho ngươi.”
Bốp!
Hoàng lão gia đột nhiên đứng dậy, rõ ràng đã quên mất sự sợ hãi của mình đối với Hoàng tiên, trợn mắt giận dữ nói: “Hoàng tiên, hai mươi năm qua ta vì ngươi mà mưu hại bao nhiêu người, nếu ngươi có bất mãn gì có thể nhắm vào ta, nếu ngươi còn dám hại mẫu thân ta, ta sẽ liều mạng với ngươi.”
“Ngươi dám nói chuyện với bản tọa như vậy?”
“Hoàng tiên, đừng tưởng rằng ta không biết, lúc đầu ngươi bị người ta phong ấn dưới căn nhà đất này, là ta vô tình đào được ngươi lên, ngươi cho ta lợi ích, mục đích chính là để cho ta giúp ngươi hại người, giúp ngươi thoát khỏi cảnh khốn khổ, nếu ngươi còn dám hại mẫu thân ta, ta thà không cần gì hết, cũng muốn cho ngươi cả đời sống trong bức tượng gỗ tối tăm không thấy ánh mặt trời này.”
Hoàng lão gia biết Hoàng tiên là yêu ma tà quái, nhưng không còn cách nào khác, lão cần Hoàng tiên, cần năng lực của Hoàng tiên.
Hoàng tiên nói với giọng điệu trêu chọc: “Hại mẫu thân ngươi? Mẫu thân ngươi đã chết cách đây hơn hai mươi năm rồi, nếu không phải bản tọa thi pháp giữ lại mẫu thân ngươi, thì bà ta đã sớm trở thành một đống xương trắng, thôi được rồi, ngươi nói bản tọa cần dựa vào ngươi, không bằng bây giờ ngươi rời khỏi đây, đi qua xem mẫu thân ngươi có phải đã biến thành xương trắng hay không.”
Bịch!
Hoàng lão gia quỳ trên mặt đất dùng sức dập đầu, đập đến nỗi trán chảy máu, “Hoàng tiên ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, cầu xin Hoàng tiên đại phát từ bi, đại phát từ bi.”
Sợ hãi, lo lắng, hối hận.
Các loại cảm xúc đan xen trong lòng lão.
“Tìm cho bản tọa.”
“Vâng.”
...
Cửa Hoàng phủ.
“Đứng lại, làm gì đấy?”
Khi Lâm Phàm bước lên bậc thềm của Hoàng phủ, hai tên hạ nhân gác cổng ác ý ngăn hắn lại.
Lâm Phàm nói: “Bần đạo là Huyền Đỉnh ở đạo quán Triêu Thiên, muốn gặp mặt Hoàng lão gia một lần.”
“Đạo quán Triêu Thiên? Huyền Đỉnh? Chưa từng nghe qua, cút cút cút.” Một tên hạ nhân mất kiên nhẫn đẩy hắn, “Đạo sĩ thối từ đâu đến đây, lão gia nhà chúng ta là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp sao?”
Cứ tưởng rằng có thể đẩy đạo sĩ thối này xuống, ai ngờ đối phương không hề nhúc nhích.