“Sư phụ, sao người lại bỏ chức bộ khoái để đi giang hồ làm gì cho khổ?”
Cách thôn Trường Sinh không xa, hai bóng người một cao một thấp đang đi tới. Người cao có khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, toát lên vẻ chính trực. Người thấp hơn có vẻ ngoài chất phác, ánh mắt ngu ngơ.
“Hầy, ngươi biết gì mà nói. Tôn chỉ của bộ khoái là gì?”
“Trừ ác dương thiện, bắt giữ hung phạm.”
“Hừ, trừ ác dương thiện ư? Buồn cười thật. Nếu ngươi biết những kẻ trong lao đều là dân lành vô tội, phải chịu tội thay cho đám quyền quý, mà ngươi biết rõ nhưng không làm gì được, ngươi còn muốn làm bộ khoái nữa không?”
“Tại sao lại không làm được? Đã biết họ vô tội thì phải thả họ ra, bắt hết đám quyền quý kia lại, đưa ra pháp luật.”
Sư phụ nhìn đồ đệ, “Ngươi sống yên ổn đến giờ, công lao của ta không nhỏ đâu.”
“Đúng vậy, nếu sư phụ không cứu con khỏi miệng mãnh hổ, con đã nằm trong bụng nó rồi.”
“…Thôi, đi tiếp đi.”
Hắn không biết nói gì nữa. Đứa đồ đệ này lớn lên kiểu gì mà ngu ngơ nhưng lại có tâm hồn trong sáng đến vậy. Hắn muốn nói thật lắm, nhưng khi mà pháp luật cũng do đám quyền quý đặt ra, thì đấu lại kiểu gì đây?
Không lâu sau đó.
“Sư phụ, có thôn kìa, thôn Trường Sinh, nghe tên có vẻ lợi hại ghê.”
“Khoan đã, có mùi máu tanh, cẩn thận, bên trong có chuyện rồi.”
Bộ khoái vẫn là bộ khoái, vừa tới cổng thôn đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Dù hắn không còn làm bộ khoái nữa nhưng gặp chuyện thế này cũng không thể tránh né.
“Sư phụ, giữa ban ngày ban mặt mà có kẻ vào thôn giết người, phải bắt hắn lại.” Đứa đồ đệ ngu ngơ nhưng có vẻ thông minh hơn người, đầy phẫn nộ, lao lên trước sư phụ, tiến vào trong thôn.
Bọn họ cẩn thận quan sát xung quanh, những vệt máu trên mặt đất khiến người ta rùng mình.
“Không đúng, đây không phải án mạng bình thường, máu chảy nhiều thế này, gần thành suối rồi.” Nam tử mặt chữ điền nghiêm trọng nói.
Hắn đã thấy nhiều hiện trường án mạng, nhưng chưa từng thấy cái nào như thế này.
Đang phân tích, hắn thấy phía trước có hai bóng người xuất hiện, mỗi người đang kéo một cái xác. Hai bên đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm nhau.
“Ực!”
Nam tử mặt chữ điền nuốt nước bọt căng thẳng.
Hắn thấy đạo trưởng mặc đạo bào kia mỉm cười gật đầu với mình.
Hít sâu một hơi.
Hắn dẫn đồ đệ tới trước mặt đạo trưởng, chắp tay hỏi: “Xin hỏi đạo trưởng, dân làng ở đây đâu rồi?”
Hắn liếc nhìn cái xác bị kéo đi, vết thương rất sâu, rõ ràng là bị chém bằng vũ khí sắc bén, kẻ ra tay có sức lực rất lớn, có thể là cao thủ võ lâm.
Hắn lại nhìn về phía Lưu Đồ Phu cũng đang kéo xác.
Chỉ vài cái liếc mắt, hắn xác định người này không cùng phe với đạo trưởng, chắc là người còn sống trong thôn.
Đừng hỏi sao hắn chắc chắn như vậy, vì hắn thấy lão nhân mù đang ngồi ở quầy hàng kia.
“Đều do bần đạo giết.” Lâm Phàm dứt khoát trả lời.
Không giấu diếm.
Cũng không cần thiết.
Là hắn làm thì hắn nhận thôi.
Chưa đợi nam tử mặt chữ điền lên tiếng, đồ đệ bên cạnh đã không nhịn được, “Ngươi…”
Chát!
Đồ đệ rụt cổ, xoa xoa gáy, khó hiểu nhìn sư phụ. Sao lại đánh con? Hung thủ giết người ở ngay trước mặt kìa, sao không đánh hắn đi?
Nam tử mặt chữ điền trừng mắt nhìn đồ đệ, vẫn chắp tay nói: “Họ Hạng ta thấy đạo trưởng chính khí ngời ngời, tuyệt đối không phải kẻ giết người bừa bãi. Chắc hẳn dân làng này đã làm chuyện gì tày trời, nên mới khiến đạo trưởng phải thay trời hành đạo.”
Hả?
Đồ đệ há hốc mồm, ngơ ngác nhìn sư phụ.
Sư phụ có biết mình đang nói gì không vậy?
Lâm Phàm mỉm cười, nam tử này cũng là người thú vị.
Hắn dùng “Công đức chi nhãn” nhìn hai người, không ngờ lại là người chính phái hiếm thấy. Hắn cũng không giấu diếm, kể lại chuyện bọn họ đối xử với Phúc Bảo như thế nào.
Hạng Nghĩa Hành nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu. Khi nghe đến đoạn Phúc Bảo cống hiến vô tư, còn dân làng lại muốn chia nhau ăn thịt nó, hắn tức giận nắm chặt hai tay, mặt đỏ bừng.
Hắn không nhịn được chửi ầm lên.
“Đạo trưởng giết hay lắm, Phúc Bảo tuy là tinh quái nhưng hiếm có con nào thân thiện như nó. Nếu con người cũng tốt được bằng một phần Phúc Bảo, thì thế gian này đâu đến nỗi như vậy.”
Đang kích động, hắn lại đập mạnh vào gáy đồ đệ, “Còn không mau xin lỗi đạo trưởng, vừa nãy suýt nữa ngươi hiểu lầm đạo trưởng rồi.”
Sau đó lại chắp tay nói.
“Đạo trưởng độ lượng, đồ đệ của ta ngu dốt nhưng khá thật thà, vừa rồi đã hiểu lầm đạo trưởng.”
Bị sư phụ đập hai cái, hắn nào dám cãi, ngoan ngoãn xin lỗi Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười xua tay, nói: “Không sao, người phàm mắt thịt, sao có thể nhìn thấu mọi chuyện được. Hai người có bận không?”
“Không bận, đạo trưởng có gì cứ dặn dò.” Hạng Nghĩa Hành vội vàng nói.
Lâm Phàm nói: “Bần đạo giết hơi nhiều người, chôn không xuể, hai người có thể giúp một tay được không?”
“Đạo trưởng đại thiện, chúng ta rất sẵn lòng.” Hạng Nghĩa Hành dứt khoát đồng ý.
Không hề do dự.
“Đa tạ.”
Với sự giúp sức của hai người, việc chôn cất xác dân làng diễn ra nhanh hơn nhiều. Nói thật, dù đã quen thuộc với cảnh máu me nhưng khi thấy những cái xác thê thảm kia, Hạng Nghĩa Hành vẫn không khỏi rùng mình.
Đạo trưởng này ra tay quá tàn nhẫn.
Đồ đệ của hắn thì nôn mửa liên tục, vừa nôn vừa chôn xác, nhưng cũng không làm chậm tiến độ.
…
Trong y quán.
Bốn người ngồi uống trà, trò chuyện.
Chôn xác xong, tất nhiên phải nghỉ ngơi.
Hạng Nghĩa Hành kể lại những gì mình đã trải qua, làm bộ khoái mà không thể trừ ác dương thiện, ngược lại còn trở thành công cụ trong tay đám quyền quý.
Lâm Phàm uống trà lắng nghe.
Hắn không biết nhiều về thế đạo hiện nay. Những gì hắn thấy, những người hắn gặp, có kẻ đáng hận, cũng có người tốt đẹp, nhưng phần lớn vẫn là thất vọng.
“Hầy.” Hạng Nghĩa Hành thở dài, “Không cam lòng thì sao chứ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi.”
Lâm Phàm từ tốn nói: “Hạng bộ khoái có khí phách anh hùng, còn vì sao chỉ có thể trơ mắt nhìn, nguyên nhân duy nhất là thực lực của ngươi quá yếu.”
“Đạo trưởng, họ Hạng ta không còn là bộ khoái nữa.”
“Bần đạo nói ngươi là, thì ngươi là.”
Nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra cuốn “Hàng Ma Quyền” mà đại sư Quy Vô tặng.
“Hồi trước bần đạo có quen một cao tăng Phật môn, đại sư tặng bần đạo bộ “Hàng Ma Quyền” này, học xong mới thấy nó quả thực lợi hại. Giờ bần đạo tặng lại cho Hạng bộ khoái, mong rằng có thể giúp ngươi một tay.” Lâm Phàm nói.
“Đạo trưởng, chuyện này không thể được.”
“Không sao, bần đạo tặng ngươi, cứ nhận đi. Ngươi là võ giả khí huyết dồi dào, bần đạo tu luyện Đạo gia, không thể phát huy hết bộ quyền pháp này, mong rằng Hạng bộ khoái đừng để nó bị mai một.”
“Đa tạ đạo trưởng.”
Hạng Nghĩa Hành không từ chối. Võ đạo hiện nay không có hệ thống tu luyện gì, chỉ là rèn luyện thân thể, tăng cường khí huyết, luyện đến mức cao có thể ngưng tụ nội khí.
Nhưng hắn còn cách nội khí rất xa.
Chỉ có thể nói là khí huyết dồi dào, tinh thông quyền cước, binh khí mà thôi.
Đối phó với người thường thì không có vấn đề gì.
Gặp phải yêu ma quỷ quái thì còn tùy tình hình.
Giờ đạo trưởng nói “Hàng Ma Quyền” là quyền pháp Phật môn, nếu luyện thành chắc chắn sẽ ẩn chứa một chút Phật ý, mà điều này lại có tác dụng khắc chế rất lớn đối với yêu ma quỷ quái.
Lâm Phàm liếc nhìn ra ngoài, bất giác đã đến chiều, hắn đứng dậy, chậm rãi nói: “Cũng không còn sớm nữa, bần đạo phải đi thôi.”
“Đạo trưởng đi đâu?” Hạng Nghĩa Hành hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu, “Bần đạo hạ sơn, ngao du tứ phương, không có nhà để về, đi đến đâu thì ở đó, giang hồ xa xôi, có duyên sẽ gặp lại.”
“Đạo trưởng đi mạnh giỏi.”
Hạng Nghĩa Hành biết đạo trưởng là cao nhân, một cao nhân tàn nhẫn, hắn còn phải học hỏi nhiều lắm.
Trước khi đi.
Lâm Phàm gật đầu với Lưu Đồ Phu, không nói nhiều, bước ra khỏi cửa, ung dung rời đi.
Hạng Nghĩa Hành đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng hắn, không khỏi cảm thán.
“Cao nhân thật.”
Lưu Đồ Phu lâu nay không nói gì bỗng lên tiếng: “Ngươi đã thấy cảnh đạo trưởng chém người chưa?”
“Chưa, ta đến muộn.”
“Vậy thì tiếc thật, đạo trưởng chém người còn lợi hại hơn cả cao nhân.”