Ngẩng đầu nhìn lại, bóng người phía sau cửa sổ dường như phát giác được, lặng lẽ lui xuống.
Hẳn là nửa đêm bị ánh mắt của hắn dọa lùi.
Khi Lâm Phàm rời đi.
Trong nhà vang lên tiếng nói chuyện.
“Đạo sĩ kia ra ngoài rồi.”
“Hắn đây là đi tìm chết, ta xem, ngày mai phải nhặt xác cho hắn.”
“Được rồi, mặc kệ hắn, chúng ta chỉ cần nhìn chằm chằm Sơn Quý là được.”
“Cũng đúng.”
…
Lúc này, Lâm Phàm đang xuyên qua con đường núi xung quanh trấn Vĩnh An, hắn muốn biết rốt cuộc quanh trấn Vĩnh An có thứ gì.
Vù! Vù! Vù!
Những cơn gió lạnh thổi tới dường như có người đang thở bên tai.
Trăng sáng trên bầu trời đêm rất sáng, nhưng xung quanh vẫn tối tăm, nơi nơi đều toát ra vẻ âm u kỳ dị.
Những cây cối xung quanh phát ra tiếng xào xạc.
Cứ đi, cứ đi.
Đột nhiên.
Lâm Phàm dừng lại, đứng tại chỗ, nhấc chân rồi từ từ hạ xuống, động tác nhẹ nhàng, khi bàn chân chạm đất không phát ra bất kỳ âm thanh nào, mà xung quanh cũng không có tiếng động.
Hắn cười cười.
Tiếp tục đi về phía trước, nhưng khi lần này bàn chân chạm đất, rõ ràng có tiếng động vang lên.
Ngoài tiếng bước chân của hắn, còn có tiếng bước chân của người khác.
Đổi lại là bất kỳ người bình thường nào, gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy, chắc chắn lông tơ toàn thân sẽ dựng đứng, như rơi vào hầm băng.
Nhưng hiện tại, người ở trước mặt ngươi là Huyền Điên đạo trưởng của Triều Thiên đạo quán, trảm yêu trừ ma, tâm hệ thương sinh.
Sao có thể bị những thứ kỳ lạ này dọa sợ.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, bóng tối bao phủ con đường trở về, giống như một cái miệng khổng lồ của vực sâu nuốt chửng tất cả, nuốt luôn cả con đường tới đây.
Kim quang chảy trong mắt, hắn nhìn thấy hiện thực.
Không có bất cứ thực thể nào, chỉ có những làn sương mù đủ màu sắc tràn ngập vẻ âm tà đang lưu động.
Nếu là yêu ma tinh quái tuyệt đối không thể nào không có thực thể.
Nhưng tình huống hiện tại, chỉ có thể nói là do tà quỷ gây ra.
Không có thực thể, cũng giống như lời nguyền, đến không thấy bóng dáng, đi không thấy tung tích, hại người chết trong sợ hãi.
Hắn phát hiện ra những làn sương mù đủ màu sắc này dường như đang lưu động từ phía xa xa tới.
Nguồn gốc có thể là ở đó.
Khi hắn quay lưng lại tiếp tục đi về phía trước, bóng tối phía sau giống như thực thể, vậy mà lập tức di chuyển tới sau lưng hắn, gió lạnh thổi vào cơ thể, quấy nhiễu phía sau lưng.
“Láo xược.”
Ngay khi hắn chuẩn bị ra tay, cổ tay truyền đến cảm giác nóng bỏng.
Dường như có tiếng thét chói tai trầm thấp truyền đến.
Bóng tối phía sau hoàn toàn biến mất.
“Ấn ký huyết khí của Sơn Quý…”
Hắn cúi đầu nhìn cổ tay, hai dấu ngón tay vậy mà đã biến mất một cái.
“Tà quỷ gây loạn đều có nguồn gốc, có thể là một loại vật cực kỳ tà dị nào đó, cũng có thể là một cái xác không cam lòng khi chết đi, lâu ngày dưới một số tình huống đặc biệt sẽ hình thành tà quỷ.”
“Huyết khí của Sơn Quý dồi dào, cộng thêm sự áp chế của ánh mặt trời ban ngày, nếu có thể tìm được nguồn gốc, thiêu hủy nó, cũng không phải là không có khả năng.”
“Xem ra sự việc không đơn giản như ta nghĩ.”
Không lâu sau.
Hắn tới một bãi tha ma.
Trong màn đêm, dưới sự gia trì của âm khí tà ác, bãi tha ma trôi nổi rất nhiều lửa ma, cứ tùy ý bay lượn như vậy.
Lửa ma khác với những con chướng quỷ bị hổ yêu thao túng.
Chúng không có thực thể, chỉ có thể coi là tàn hồn, đạo hạnh không đủ, thậm chí không tính là quỷ hồn. Đương nhiên, nếu có người nào thể nhược đa bệnh, huyết khí yếu ớt tới nơi này.
Sẽ có khả năng rất lớn bị đám lửa ma này chiếm cứ.
Khi hắn xuất hiện, đương nhiên lửa ma cũng phát hiện ra hắn, liền lao tới hắn như ong vỡ tổ, tưởng rằng đã gặp được thân thể để chiếm giữ.
“Tốt, tốt, không ngờ đi tìm nguồn gốc tà quỷ lại gặp được tài liệu tuyệt hảo để tu luyện luyện hồn thuật, vậy thì bần đạo không khách khí.”
“Đến trợ giúp bần đạo tu luyện đi.”
Lời vừa dứt.
Lâm Phàm bấm ngón tay, thi triển luyện hồn thuật, trong nháy mắt, dường như lửa ma cảm nhận được nguy hiểm, điên cuồng chạy trốn, nhưng dưới lực hút không có chỗ nào để trốn, tất cả đều dũng mãnh tiến về phía sau lưng hắn.
Mỗi khi một ngọn lửa ma dung nhập vào lưng hắn.
Trên người hắn lại nồng đậm thêm một phần quỷ khí.
Khi luyện hồn thuật được tu luyện đến cảnh giới cao thâm, sẽ không phải luyện chế quỷ hồn thành chướng quỷ mà là hấp thu quỷ hồn vào trong cơ thể, giống như nuôi cổ, từ từ để cho chúng tiến hóa.
Hiện tại là cấp thấp nhất, chỉ có thể coi là âm hồn.
Chỉ có đạt tới hắc ảnh quỷ, mới có thể coi là bắt đầu thoát biến.
Hắc ảnh quỷ, hôi ảnh quỷ, hồng y quỷ, bạch y quỷ, thanh nhiếp quỷ…
Nghĩ tới con quỷ nữ nhảy múa cho mình xem lúc trước, chính là bạch y quỷ.
Nhưng nó vẫn rất yếu.
Đối mặt với người tu luyện chân chính, diệt quỷ cũng giống như diệt kiến.
Nhưng hiện tại những quỷ hồn này bị hắn sử dụng, cũng có thể góp phần trong việc trảm yêu trừ ma, phù chính đạo.
“Ha ha ha, thoải mái quá.”
Lâm Phàm vui mừng, vận chuyển pháp lực, thu liễm quỷ khí trên người.
Nếu cởi quần áo ra, có thể nhìn thấy sau lưng hắn đã hiện lên từng khuôn mặt quỷ, sống động như thật, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện.