Lâm Phàm cười nói: “Nếu là tàn hại sinh linh lương thiện thì tự nhiên là không tốt, nhưng tình huống của ba tên này, các ngươi đều thấy, đơn giản chính là yêu ma mặc da người, các ngươi giết bọn chúng, không những không phải chuyện xấu, ngược lại còn là chuyện tốt, là chuyện tốt thay trời hành đạo.”
Hai yêu nhìn nhau, đều có chút mờ mịt.
Nói như vậy, thật sự là lần đầu tiên nghe được.
Hồ Đát Kỷ phản ứng cực nhanh, “Đạo trưởng nói đúng, Đát Kỷ hiểu rồi.”
Miêu Diệu Diệu, “Ta cũng thế.”
Lâm Phàm đứng dậy, tình huống trước mắt chỉ là một tiểu khúc nhạc đệm không quan trọng, cũng không cần phải để trong lòng,
“Chúng ta đi thôi.”
“Đạo trưởng, chúng ta đi đâu?”
“Kim Dương huyện.”
“Kim Dương huyện?”
“Không sai, bổ khoái của một huyện thành mà ác độc như vậy, cũng không biết bách tính bình thường bên đó sống khổ sở thế nào, lại sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng ra sao, bần đạo hạ sơn, chính là thay trời hành đạo, nơi nào có bất công, chính là nơi bần đạo phải đến.” Lâm Phàm nói rất hùng hồn, trong mắt hiện lên ánh sáng.
Lúc này, Hồ Đát Kỷ nói: “Đạo trưởng, ta và Diệu Diệu hóa hình quá mức xinh đẹp, sợ mang đến phiền phức cho đạo trưởng, không bằng ta và Diệu Diệu hóa thành bản thể, làm thú cưng của đạo trưởng, cũng có thể tránh được không ít phiền phức.”
Nàng hoàn toàn suy nghĩ cho đạo trưởng.
Chuyện vừa rồi đủ để chứng minh, bọn họ tiếp tục giữ hình dáng này, chắc chắn sẽ liên tục mang đến phiền phức.
“Phiền phức? Bản thể? Không cần thiết.” Lâm Phàm xua tay, “Hiện tại ác nhân ẩn nấp rất sâu, bần đạo chỉ có một đôi mắt, cho dù có lòng cũng không đủ sức, sao có thể nhìn rõ tất cả mọi người, các ngươi tiếp tục giữ hình dáng này, giúp bần đạo hấp dẫn tất cả ác nhân ra ngoài, đây không chỉ là công đức của các ngươi, cũng là một phần trong quá trình tu hành của các ngươi.”
Trảm yêu trừ ma, tâm hệ thương sinh.
Sẽ không có ý nghĩ sợ phiền phức.
Nếu hắn chỉ muốn an tĩnh tu hành, có lẽ sẽ đồng ý với ý kiến của Hồ Đát Kỷ.
Nhưng hiện tại có cần thiết không?
Hoàn toàn không cần thiết được không.
Hắn chính là muốn hấp dẫn tất cả ác nhân ra ngoài, sau đó dùng thủ đoạn sấm sét, trong nháy mắt tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng, về phần gọi là nhân từ nương tay là không tồn tại.
Tha cho một tên, rất có thể dẫn đến mấy người thậm chí mấy chục người chết thảm.
Thật sự xảy ra chuyện như vậy.
Quả thật là tội lỗi.
“Đạo trưởng, Đát Kỷ hiểu rồi.”
“Ta cũng thế.”
Hai yêu suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy rất có lý, đạo trưởng quả nhiên là đạo trưởng, nói chuyện chính là có lý.
Xuất phát, lên đường.
Hai ngày sau.
Đường nhỏ ở huyện thành, xung quanh người đi đường dần dần đông đúc, mỗi người đi qua đều sẽ liếc nhìn hai yêu.
Quá đẹp.
Quá mê hoặc.
Cho dù là lão nông thật thà chất phác cũng sẽ nhìn thêm vài lần.
Đây là chuyện rất bình thường, yêu thích cái đẹp là bản tính của con người, ai có thể không có.
Lúc này, một lão nông dừng lại, chặn đường Lâm Phàm.
“Đạo trưởng, các ngươi đây là muốn vào huyện thành sao?” Lão nông hỏi.
“Lão nhân gia, bần đạo quả thật muốn vào huyện thành.”
Lão nông nhìn hai yêu, ánh mắt rất phức tạp, “Đạo trưởng, ta cảm thấy các ngươi vẫn nên đi nơi khác thì hơn, hai cô nương quá xinh đẹp, thật sự vào trong thành, bị công tử của huyện thái gia nhìn thấy, sợ là sẽ xảy ra chuyện, vẫn nên đi đường vòng rời khỏi đây đi.”
“Đa tạ lão nhân gia nhắc nhở, bần đạo đã biết, sẽ không có chuyện gì.” Lâm Phàm lấy từ trong ngực ra một túi tiền nhỏ, đưa cho lão nông, “Lão nhân gia, nhận lấy đi.”
“Đạo trưởng, ngươi cho ta tiền tài làm gì?” Lão nông kinh ngạc, không hiểu.
Lâm Phàm cười nói: “Lão nhân gia hảo tâm nhắc nhở là hy vọng bần đạo có thể tránh được nguy hiểm, nhưng lão nhân gia lại không phải là đem bản thân rơi vào nguy hiểm sao, nếu bị công tử của huyện thái gia biết được, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho lão nhân gia, cho nên túi tiền này, chính là bần đạo tặng cho lão nhân gia.”
“Cảm ơn ý tốt của đạo trưởng, ôi, đáng tiếc cháu gái của ta bị hắn làm nhục đến chết, lão hủ cô đơn lẻ loi, cần tiền tài này làm gì, không cần, không cần.”
Lão nông xua tay, không nói thêm gì, vác nông cụ đi về phía ruộng, bóng lưng còng xuống khiến người ta có chút đau lòng.
Đợi lão nông rời đi.
Lâm Phàm bỏ túi tiền vào trong ngực, chậm rãi nói: “Xem ra Kim Dương huyện có rất nhiều chuyện, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đạo trưởng, ta đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ta cũng thế.”