Chương 95: [Dịch] Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Chính Pháp

Đạo trưởng, ta mặc quần, ta mặc quần đây! (1)

Phiên bản dịch 5532 chữ

Ánh trăng thật đẹp.

Gió rất bình lặng, bãi tha ma vốn ồn ào náo động cũng hiếm hoi lắm mới có được một đêm yên tĩnh.

Nhưng rồi, theo sự xuất hiện của hai người này, bãi tha ma lại càng trở nên ô uế.

“Tỷ tỷ, ngươi xem, ngươi xem kìa!”

“Ta thấy rồi, ngươi đừng xem nữa.”

Hai nữ tử khiếp sợ.

Kinh hãi sâu sắc vì sự biến thái của con người.

“Đạo hữu, nửa đêm nửa hôm không tìm chỗ mà ngủ, lại đến bãi tha ma này tu hành quỷ đạo, đạo hữu có vẻ cũng cần cù quá nhỉ.” Đại Nguyệt Huyền Sư cười nói.

“Khoan đã, ai là đạo hữu của ngươi, hơn nữa bần đạo tu luyện là chính tông đạo pháp. Hành vi của các ngươi thực sự là làm tổn hại thuần phong mỹ tục.”

Từ khi xuống núi đến giờ, lần đầu tiên bị người khác gọi là đạo hữu, trong lòng có một cảm giác buồn nôn.

Sư phụ hắn biến thái lắm sao?

Sư huynh hắn biến thái lắm sao?

Nhưng dù có biến thái đến vậy, cũng chưa từng xảy ra chuyện đáng sợ như trước mắt, ngay cả sư phụ và sư huynh còn biết đùa giỡn với sư nương, ai ngờ được một số tu sĩ trong thế đạo này lại biến thái đến mức như vậy.

Đại Nguyệt Huyền Sư mỉm cười, không nói gì, chỉ nắm chặt hai chân của tiểu thanh niên rồi vung mạnh một cái, giống như xoay vô lăng vậy, tiểu thanh niên xoay tròn, hai chân chạm đất.

“Đạo hữu, có vẻ tầm nhìn của ngươi hơi hạn hẹp nhỉ.” Đại Nguyệt Huyền Sư cười nói: “Đồ nhi của ta không có bản lĩnh gì khác, nhưng ở phương diện dập lửa này lại có chút trình độ, đạo hữu không thể chấp nhận, là vì đạo hữu chưa trải nghiệm qua, không bằng qua đây thử một lần, bảo đảm khiến đạo hữu lưu luyến quên đường về, vui vẻ vô biên.”

Biến thái, thật sự là biến thái.

Không chỉ bản thân là biến thái, còn muốn biến người khác thành biến thái.

Thế đạo này quá tệ rồi.

Hắn Lâm Phàm một lòng vì chúng sinh, trảm yêu trừ ma, trừ gian diệt bạo, nâng đỡ chính đạo, vậy mà cũng có lúc đôi mắt này bị vấy bẩn.

Âm tà chi khí của hai ông cháu bọn họ quả thật bá đạo, ảnh hưởng rất sâu.

“Ngươi mặc quần vào cho bần đạo.” Lâm Phàm quát.

Đại Nguyệt Huyền Sư cúi đầu nhìn quần đùi, lại nhìn Lâm Phàm, cảm thấy mình bị xúc phạm.

“Đạo hữu, ta mặc hay không là tự do của ta, ngươi muốn ta mặc, ta sẽ không mặc, ta cứ thích lộ ra như vậy, mời đạo hữu đừng chớp mắt, xem ta biểu diễn tuyệt chiêu.”

“Thẳng! Thẳng! Vẫy trái! Vẫy phải! Ta rụt! Ta duỗi!”

“Ta muốn nhét vào cái nhỏ của đạo hữu...”

Đại Nguyệt Huyền Sư nhìn Lâm Phàm với ánh mắt trêu chọc, vừa định nói hết câu, đã bị Lâm Phàm cắt ngang.

“Câm miệng, ngươi là yêu nhân, lão tử nhét mẹ ngươi, chết đi cho lão tử.”

Lâm Phàm chửi ầm lên, hai mắt bắn ra tia sáng đỏ, trong nháy mắt, ánh sáng đỏ chứa đầy sát khí bắn trúng ngực Đại Nguyệt Huyền Sư, tình huống đột ngột khiến bọn họ không kịp phản ứng.

Phụt!

Uy lực của Huyết Sát Kinh Hồn Mục đáng sợ như thế, xuyên thủng ngực Đại Nguyệt Huyền Sư.

Đại Nguyệt Huyền Sư trợn tròn mắt, ngơ ngác cúi đầu nhìn lỗ máu ở ngực, sau đó nhìn sang bên cạnh, từ từ giơ tay lên: “Sư, sư phụ, cứu, cứu ta...”

Ầm!

Đại Nguyệt Huyền Sư ngã về phía sau, ầm ầm ngã xuống đất.

[ Công đức +1.5 ]

Tiểu thanh niên bên cạnh ngơ ngác nhìn tình huống trước mắt, vẻ mặt từ bình tĩnh chuyển sang không dám tin, rồi từ không dám tin chuyển thành đau khổ.

“Đồ nhi...” Tiểu thanh niên nhào tới, ôm đối phương vào lòng, giọng run rẩy: “Đồ nhi yêu quý của ta ơi, sao ngươi lại tuyệt tình rời xa vi sư như vậy, tình huống của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, còn chưa kết thúc mà, ngươi để vi sư sau này đi dập lửa cho ai, đi đâu cảm nhận những chuyện vi sư từng làm cho sư tổ của ngươi chứ.”

Bi thương, đau khổ, khó chịu.

Đại Nguyệt Huyền Sư thật sự từ từ đứng dậy.

Lấy ra Thiên Hồn Phiên đeo sau lưng, một tay nắm chặt, cán cờ chống đất, cao giọng hô.

“Hồn đến, hồn đến, hồn của đồ nhi hãy tiến vào Thiên Hồn Phiên của vi sư.”

Thiên Hồn Phiên rung động, tà quang bùng phát.

Hồn phách của Đại Nguyệt Huyền Sư giả vừa chết đi, giống như tìm được chốn về, bay vào trong Thiên Hồn Phiên.

Sau đó, Đại Nguyệt Huyền Sư thật sự phẫn nộ nhìn Lâm Phàm.

“Đạo hữu, đồ nhi của ta kéo ngươi tham gia vào kịch bản của chúng ta, ngươi không những không tiếp nhận ý tốt, còn đánh lén hại chết đồ nhi của ta, bổn tọa muốn phế tu vi của ngươi, bóp nát cái của ngươi, thi triển đại pháp vô thượng, âm dương nghịch chuyển, ngày đêm cưỡng gian ngươi, chơi ngươi, làm ngươi.”

“Ah ah ah!!!”

Đại Nguyệt Huyền Sư ngửa mặt lên trời gào thét, điên cuồng vạn phần.

Lúc này hai nữ tử im lặng nhìn tình huống trước mắt.

“Tỷ tỷ, sao đạo trưởng không cởi đạo bào, đã gọi là lão tử rồi, làm sai trình tự rồi.”

“Muội muội, đạo trưởng vỡ phòng rồi.”

“Hả?”

“Đạo trưởng gặp phải biến thái, đạo tâm vỡ phòng, không quản nhiều như vậy nữa rồi.”

“Hả?”

“Đừng hả nữa, xem kỹ, học kỹ, đây là đạo trưởng đang dạy chúng ta thời kỳ đặc biệt phải có biện pháp đặc biệt, không được theo lối mòn, phải biết linh hoạt ứng biến.”

“Ồ, ý là quyền giải thích cuối cùng ở chỗ đạo trưởng hả?”

“Muội muội đừng nói như vậy, đạo trưởng sẽ không vui đâu.”

“Ồ.”

Hai nữ tử trao đổi, phân tích, biện giải cho đạo trưởng.

Khóe miệng Lâm Phàm run rẩy, không phải sợ hãi, mà là bị lời nói của đối phương làm cho tâm trạng hơi vỡ nát.

“Yêu nhân, hôm nay bần đạo sẽ thay toàn bộ tu hành giới thanh trừ sư môn, sự tồn tại của các ngươi, chính là làm cho tu hành giới xấu hổ.”

“Đạo gia muốn diệt ngươi.”

Gặp phải ác nhân hắn không sợ.

Chỉ sợ gặp phải biến thái.

Đáng ghét quá, Quy Vô đại sư nói đúng, thổ nạp trọc khí, dung mạo xấu xí, tâm tính vặn vẹo, tên trước mặt này, tâm tính quả thật vặn vẹo đến biến thái.

Còn ác hơn cả yêu, còn độc ác hơn cả ma, còn tà hơn cả tà mị.

Bạn đang đọc [Dịch] Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Chính Pháp của Tân Phong

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7d ago

  • Lượt đọc

    5

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!