-Đùng!
Tiếng súng không lớn, là một cây súng giảm thanh.
Viên đạn xuyên qua không trung, bắn về phía Hứa Mạt.
Đột nhiên một trường năng lượng mạnh mẽ xuất hiện trong không khí, làm tốc độ của viên đạn giống như bị chậm lại, ma sát trong không khí phát ra âm thanh chói tai.
Tốc độ của viên đạn xuyên qua trong không trung nhưng lại không giống như trong tưởng tượng của hắn ta bắn thủng đầu của Hứa Mạt, thay vào đó lại dừng ở trước người Hứa Mạt, một màn kì lạ như vậy khiến cho kẻ nổ súng hơi sửng sốt.
Sau đó hắn ta thấy Hứa Mạt nâng ly rượu trong tay lên, viên đạn rơi vào bên trong ly rượu phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Hứa Mạt nhìn về phía người nổ súng, vẻ mặt của người đàn ông ngay lập tức trắng bệch, đây là năng lực gì?
-Anh có biết đây là quán rượu gì không?
Hứa Mạt thấp giọng hỏi.
Đối phương có hơi luống cuống muốn tiếp tục bóp cò.
-A……
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, tay của hắn ta bị Tiểu Thất bắn thủng, súng rớt xuống đất.
Người ở phía sau hắn ta cũng muốn rút súng ra.
Thân thể của Ảnh loé lên, ánh đao xẹt qua đầu của mấy người phía sau, trực tiếp cắt đứt đầu của bọn họ, máu bắn tung toé.
Cơ thể của người bắn súng run rẩy dữ dội, có đau đớn cũng có sợ hãi.
Đao của Ảnh rơi vào trên cổ của hắn ta.
-Bọn tôi là người của nghị viên.
Cơ thể người kia run rẩy nói.
Muốn xin tha mạng.
-Là vị nghị viên nào?
Diệp Thanh Điệp hỏi.
-Thái Luân.
Đối phương trả lời.
Diệp Thanh Điệp xoay người, nhìn thấy ánh đao loé lên, Ảnh đem đầu của đối phương cắt đứt.
-Chỉ là quen biết mà đã trực tiếp muốn bắn chết người, không hổ là ngài nghị viên, xem ra, cậu mà không giúp chuyện này là không được rồi.
Một tia sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt của Diệp Thanh Điệp.
Những người tai to mặt lớn này phong cách làm việc vẫn trước sau như một, xem mạng người như cỏ rác.
-Nghị viên.
Hứa Mạt lẩm bẩm, đặt ly rượu trong tay xuống, lên tiếng:
-Tiểu Thất.
-Có.
Tiểu Thất trả lời.
-Dọn dẹp mấy cái thi thể kia, ngày mai đi thăm dò đường, dò la một chút về cái vị nghị viên Thái Luân này.
Hứa Mạt nói.
-Đã rõ rồi anh Mạt.
Tiểu Thất có hơi hứng thú.
Hứa Mạt xoa nhẹ ấn đường.
-Làm sao, đau đầu?
Diệp Thanh Điệp hỏi.
-Vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Hứa Mạt nói:
-Mấy tên sát thủ này hẳn là vẫn chưa nhìn thấy rõ ràng, hi vọng đối phương có thể dừng tay lại.
Hắn vẫn muốn tiếp tục ẩn náu thêm một đoạn thời gian, nâng cao thực lực.
-Sợ là khó.
Diệp Thanh Điệp nói.
Hứa Mạt đồng ý với lời nói của cô, những người tai to mặt lớn này đã muốn làm việc gì chỉ sợ là nhất định phải làm thành công, dân chúng như bọn họ thì tính là cái gì chứ?
…
Sáng sớm hôm sau Tiểu Thất đi ra ngoài, đến khuya hắn mới trở về.
Nhưng hắn cũng lấy được khá nhiều thông tin có ích, dựa theo địa chỉ mà Hứa Mạt đã cho hắn nên đã tìm được biệt thự nơi Tinh Vân đang ở, nhưng nơi đó cũng không phải là nhà của nghị viên Thái Luân, đây chỉ là chỗ ở tư nhân bên ngoài của hắn, bình thường hắn rất ít ở nơi này.
Thành bang ở dưới lòng đất có mười tám nghị viên, chủ trì hội nghị sẽ quyết định những công việc lớn nhỏ của thành bang cùng với bổ nhiệm và bãi nhiệm các chức vụ.
Nghị trưởng là người quyết định cao nhất.
Hứa Mạt hiểu thế giới ngầm chính là một thành phố dưới lòng đất, và các thành phần nghị viên có thể được quyết định bởi Các nhân vật lớn ở phía trên.
Toàn bộ thế giới ngầm đều được Các nhân vật lớn ở phía trên thế giới điều khiển đằng sau lớp màn.
Nghị viên Thái Luân là một trong mười tám nghị viên.
Địa chỉ nhà của nghị viên Thái Luân cũng được tiểu Thất tìm thấy, đó cũng không phải bí mật gì, chỉ cần tốn chút thủ đoạn đã có thể tra được.
Đối phương là chủ của một trang viên tư nhân sang trọng trong khu thành, chiếm diện tích rất lớn, lực lượng bảo vệ không tệ.
Trong trang viên, nghị viên Thái Luân đang chơi đùa với đứa con trai nhỏ tuổi.
Ở xa, quản gia dẫn theo một tên vệ sĩ đi tới, rồi đến bên tai nghị viên Thái Luân nói cái gì đó, khiến cho nghị viên Thái Luân nhíu mày.
-Sao lại mất tích?
Nghị viên Thái Luân nói.
-Vẫn chưa rõ lắm, sau khi cử đi thì vẫn không trở về.
Vệ sĩ nói, đêm qua bọn hắn nhận được lệnh của nghị viên Thái Luân là đi giết một người, cử mấy người khác ra ngoài, vậy mà lại mất tích.
Về phần cụ thể mất tích như thế nào vẫn không rõ lắm.
Những loại chuyện này không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể làm trong bí mật.
Nghị viên Thái Luân nhíu mày, hắn hơi nghi ngờ do thiếu niên kia, lần trước cử người theo dõi khác nhưng cũng không hiểu tại sao chết, chẳng qua chết cũng vì ngoài ý muốn, do rò rỉ điện gây nên.
Lần này chẳng lẽ lại do ngoài ý muốn?
-Buổi tối ông tự mình đi một chuyến, dọn dẹp sạch sẽ chút.
Nghị viên Thái Luân nói với vệ sĩ, trong mắt hắn loé lên một tia âm u lạnh lẽo, khó trách con điếm Tinh Vân này một mực không chịu thỏa hiệp, hoá ra do bên ngoài có người, trước kia còn một mực chịu đựng cô ta, xem ra không cần cho mẹ con cô ta thể hiện.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt của hắn hiện lên một cười tà ác.
Mẹ con nhà họ Hoa, vẫn chưa được thử qua, oan ức cho cái chết của thư ký Kim quá.
... ...
Ban đêm quán rượu nhỏ rất ồn ào.
Hải Luân phu nhân lại tới nữa rồi, quần áo mỏng manh làm nổi bật lên dáng người hoàn mỹ đẫy đà của cô, ngồi trước quầy bar nhìn Hứa Mạt pha rượu.
-Hải Luân phu nhân, rượu của cô.
Hứa Mạt đẩy ly rượu đã được pha xong đến trước mặt Hải Luân phu nhân.
-Đêm nay cậu có rảnh hay không?
Hải Luân phu nhân mờ ám nhìn Hứa Mạt, cô thích đùa giỡn người bartender trẻ tuổi này.
-Hải Luân phu nhân, trong quán rượu có khá nhiều chuyện.
Hứa Mạt nở một nụ cười xin lỗi, Hải Luân phu nhân cũng không để ý.
-Hứa Mạt.
Một giọng nói trong trẻo truyền tới, từ ngoài quán rượu thấy Tinh Vân đang đi đến, hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo trẻ trung xinh đẹp, trông cô tràn đầy sức sống.