Hứa Mạt trở lại nơi xảy ra sự việc, ở đây vẫn còn có không ít người, đang bàn tán xôn xao về chuyện trước đó.
-Ảo thuật gia bị bắt đi rồi sao?
Có người vừa nghe nói ở đây xảy ra chuyện bèn hỏi.
-Không phải, là tự thiêu chết, đây chính là gieo nhân nào gặt quả nấy.
Người bên cạnh đáp lại.
-Bọn người này quá càn rỡ, xứng đáng bị trừng phạt.
-Cũng may có một cậu thiếu niên nhắc nhở, bằng không hậu quả thật không dám nghĩ đến.
Không một ai tìm ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của ảo thuật gia.
-Những người khác bị tóm hết rồi sao, còn đứa bé thế nào?
Hứa Mạt đi đến hỏi.
-Ừm, đội chấp pháp đã áp giải phần lớn bọn chúng đi rồi, đứa nhỏ vẫn an toàn.
Có người đáp lại, vốn dĩ hắn đến sau cho nên không biết Hứa Mạt.
-Nào có đơn giản như vậy.
Lúc này, một giọng nói máy móc vang lên, Hứa Mạt liếc mắt nhìn, lập tức ánh mắt lộ ra vẻ kì dị. Đó là một người đàn ông trung niên, đường nét góc cạnh khuôn mặt sắc bén, hai con ngươi sáng ngời có thần, đứng ở đấy vô hình trung mang theo một cảm giác áp bức kinh người.
-Là hắn.
Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng, hắn đã gặp người này, thậm chí còn từng giao thủ, những kẻ theo dõi hắn trong chợ đen, không ngờ cũng có mặt ở đây.
-Dạo gần đây không yên bình mấy, khắp nơi đều có trẻ con mất tích, mọi người nên cẩn trọng.
Người đàn ông trung niên mở miệng nói, dường như nhận ra cái gì đó, ánh mắt nhìn Hứa Mạt, Hứa Mạt thấy đối phương chú ý tới mình thì tránh ánh mắt đi.
Người đàn ông trung niên chỉ nhìn thoáng qua, sau đó dời ánh mắt đi, xoay người rời khỏi.
Trẻ con mất tích ở khắp nơi?
Nghĩ tới những lời này, Hứa Mạt sinh lòng cảnh giác, rốt cuộc người đàn ông này là ai? Vì sao lại theo từ chợ đen đến đây.
Trị an của thành phố này, e rằng không tốt như những lời Tinh Vân nói.
Thấy chẳng điều tra được gì khác, Hứa Mạt quay trở lại nhà thờ.
............
Bên ngoài nhà thờ khoác lên mình một màu trắng xoá, đâu đó có âm thanh trong trẻo cất lên, tiếng ca thuần khiết khiến cho Hứa Mạt cảm nhận được sự yên bình khó có được bấy lâu nay.
Hứa Mạt đi dọc theo cầu thang vào bên trong nhà thờ, bước chân chậm rãi, khẽ khàng.
Ngay phía đối diện, một nhóm các cô gái đang hợp xướng, tiếng ca du dương, trong trẻo, đằng sau có một nhóm biểu diễn nhạc khí phối nhạc cho họ, góc bên phải có một thiếu nữ đang yên lặng ngồi đánh đàn, hình dạng và âm sắc khá tương đồng với đàn dương cầm.
Cô gái này cũng trạc tuổi Lăng Dung, ăn mặc đơn giản gọn gàng, không hề lộng lẫy, giống như một loại đồng phục nào đó, hơi hướng phong cách học viện.
Phía dưới là hàng loạt dãy bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, không ít người đều yên lặng ngồi ở đấy lắng nghe, trong đó có một số thiếu nữ nhạc viện và phụ huynh đến đây để cổ vũ, còn lại đều là những người tới nhà thờ cầu nguyện.
Tinh Vân và Lăng Dung ngồi ở gần cuối, Hứa Mạt lặng lẽ tiến đến, hắn ngồi xuống bên cạnh Lăng Dung, Yêu nhi cũng đang chăm chú lắng nghe.
Thấy Hứa Mạt trở về Lăng Dung nhìn hắn khẽ cười, không nói gì, trong nhà thờ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ca vang lên.
Giọng ca của bọn họ giống như lời thì thầm của thiên nhiên, khiến cho Hứa Mạt cảm nhận được phút chốc yên bình. Kể từ khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thư thái như vậy, bên tai chỉ vang vọng những tiếng hát thuần khiết và đẹp đẽ đó.
Tiếng nhạc dần tắt, giọng ca cũng tiêu tan, tiếng vỗ tay tán thưởng đồng loạt vang lên trong nhà thờ.
Thiếu nữ ngồi đánh đàn ở bên cạnh đứng dậy, bước đến trước mặt các cô gái, mục sư đưa quà tặng đã chuẩn bị xong cho cô, thiếu nữ ngồi xổm người xuống, trao quà cho bọn họ.
-Đó là tiểu thư Y Lâm Na.
Lăng Dung thì thầm bên tai Hứa Mạt, nhìn Y Lâm Na dịu dàng xoa đầu các cô gái, cô cười nói:
-Tiểu thư Y Lâm Na nhất định rất tốt bụng.
Hứa Mạt nhìn Y Lâm Na, nụ cười trên mặt cô vô cùng trong sáng, không giống như đang giả vờ giả vịt.
Con gái nghị sĩ thành bang thế giới ngầm, cô ấy nhất định có khả năng lấy được giấy thông hành, nếu Lăng Dung có thể trở thành bạn với cô ấy, tương lai sẽ có cơ hội đặt chân lên thế giới bên trên.
Mục sư dẫn các cô gái đi, thế nhưng Y Lâm Na lại nhìn nhóm người phía dưới nói:
-Mấy hôm trước, tôi may mắn được nghe một bản nhạc rất hay, bởi vậy hôm nay nhân cơ hội này tôi muốn trình diễn cùng các bạn ở đây, hi vọng có thể lan toả niềm vui này đến mọi người, cũng xin cảm ơn tác giả đã viết nên bản nhạc này.
Nói xong, Y Lâm Na hơi cúi đầu, mỉm cười nhìn xuống phía dưới, nhiều người cũng đi theo, lưng mang các loại nhạc cụ khác nhau.
-Lăng Dung, bắt đầu rồi.
Tinh Vân nói với Lăng Dung, có vẻ hơi kích động, bài nhạc này là nhờ cô ấy đưa tận tay cho Y Lâm Na, nay có thể được mọi người cùng nhau trình diễn ở nhà thờ, tất nhiên cô cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
-Ừ.
Lăng Dung cười gật đầu, lại nhìn sang Hứa Mạt đang ngồi bên cạnh, cười rạng rỡ.
Trong nhà thờ dần trở nên yên tĩnh, không còn tiếng nói chuyện, nhạc vang lên, bàn tay ngọc ngà của Y Lâm Na bắt đầu chơi đàn. Giây phút tiếng dương cầm cất lên, mọi người như được hoà mình vào một Thung lũng gió đầy thơ mộng và đẹp đẽ.
Hứa Mạt nhắm mắt lại im lặng thưởng thức, mỗi thời điểm nghe nhạc đều cho ta cảm xúc khác nhau, lúc này trong lòng hắn cảm thấy bình yên lạ thường, vứt bỏ tạp niệm, hoàn toàn đắm chìm vào giai điệu.
Tuy chỉ là một nhóm thiếu nữ trình diễn, nhưng Hứa Mạt không thể phủ nhận khả năng tư duy âm nhạc của họ, sau khi được hắn và Lăng Dung hoàn thiện, bản nhạc này chẳng hề kém cạnh hơn bản gốc là bao.
Điều đáng tiếc duy nhất là, Lăng Dung không thể tham gia vào phần trình diễn này.
Tiếng nhạc dừng lại, mọi người trong nhà thờ đều đứng dậy vỗ tay, Hứa Mạt và Lăng Dung cũng không ngoại lệ, ngay cả Yêu nhi cũng vui vẻ vỗ tay, trông rất dễ thương.