Nhưng lúc mà phi tiêu sắp đến gần đối phương liền bị dao găm chém rơi xuống, tốc độ của đối phương khiến Hứa Mạt muốn khống chế thay đổi phương hướng cũng không có ý nghĩa.
Kính mắt của hắn đã rơi trên sống mũi, nhíu mắt nhìn chằm chằm ba người phía trước, giống như một con rắn độc nguy hiểm, biệt danh của hắn cũng từ đó mà ra.
Súng của Diệp Thanh Điệp và người đeo mặt nạ quỷ đều không đặt xuống vẫn nhắm vào rắn hổ mang, chỉ thấy bằn chân máy của rắn hổ mang hướng về trước nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, chú ý nhìn động tác hành động của ba người trước mắt.
Tốc độ phản ứng của hắn tuy rất nhanh, nhưng vẫn không có cách nào coi thường sự uy hiếp của viên đạn, nếu như bị bắn trúng đầu, nhất định sẽ chết.
Chính lúc này, ánh mắt của rắn hổ mang hơi thay đổi, nhìn về phía sau bọn người Hứa Mạt, cái bóng liền đi về hướng đó.
Hứa Mạt cảm nhận được bóng dáng sau lưng, người này thân hình thon dài, chiều cao 1m8, trên mặt đeo chiếc mặt nạ kim loại màu bạc, tóc trên đầu đen nhánh, khoắc áo trên vai, hiện ra vẻ tiêu sái phóng túng.
Cái càng khiến cho Hứa Mạt cảm thấy kinh ngạc là trên lưng của hắn đeo một thanh kiếm.
Tạo hình này thật ngầu!
-Mọi người đi trước đi.
Người đeo mặt nạ bạc nói, âm thanh mang vài phần lạnh lùng cứng ngắc, nói xong hắn bèn xông về phía trước, rút kiếm trong tay ra, nhảy lên cao bay tới chém về phía của rắn hổ mang.
-Năng lượng!
Đồng tử của Hứa Mạt co lại, kiếm của đối phương không phải loại kiếm bình thường, hắn cảm nhận được năng lượng, giống như người tay cầm dao điện gặp trong giáo đường.
Hơn nữa, năng lượng của thanh kiếm này càng mạnh hơn.
Luồng năng lượng này, rất có khả năng chính là nguyên lực.
-Đi.
Diệp Thanh Điệp nói, sau đó lùi chân về sau, ba người xoay người rời khỏi.
Lúc mà Hứa Mạt xoay người rời đi vẫn đang cảm nhận đằng sau, hai người đã xông vào nhau, kiếm và dao găm va chạm vào nhau, phát ra âm thanh chói tay, đôi chân của rắn hổ mang móc ở hai bức tường cơ thể song song với mặt đất, giống như là một con rắn thật sự vậy.
Ba người rẽ qua mấy con ngõ, người ít dần cũng không có người đuổi theo nữa.
Hứa Mạt cúi đầu nhìn, Diệp Thanh Điệp vẫn đi chân đất.
-Kích thích.
Diệp Thanh Điệp cười nói, vẫn là lần đầu tiên cảm nhận loại kích thích này.
-Rắn hổ mang là người gì?
Hứa Mạt hỏi.
-Người cải tạo.
Diệp Thanh Điệp giải thích:
-Rắn hổ mang thủ đoạn độc ác, phát triển thực lực của bản thân ở chợ đen, thuộc hạ đều là những tên liều mạng, là một trong những thế lực chủ yếu của chợ đen, không có việc xấu gì không làm, đồng thời cũng đóng vai một vài nhân vật khác.
-Nhân vật gì?
Hứa Mạt hỏi, bọn chúng cũng có nguyên tắc, chưa từng đắc tội rắn hổ mang, thuộc hạ của hắn đi giết người nhất định là bởi vì một vài nguyên nhân khác.
-Một vài người có dao trong tay.
Diệp Thanh Điệp nói, Hứa Mạt lập tức hiểu ra rồi, những người này là nhân vật tầng trên của thế giới ngầm rồi.
-Các chi máy móc cải tạo của hắn tại sao linh hoạt như vậy?
Hứa Mạt hỏi, rắn hổ mang khống chế các chi máy móc thành thạo giống như vốn dĩ là tay chân của hắn, do hệ thống thần kinh khống chế điều khiển.
Khoa học kĩ thuật của thế giới ngầm xem ra cũng không phát triển, nhưng các chi máy móc có vẻ rất dễ gặp.
-Cậu không biết?
Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt có chút kì lạ, việc mà hắn không biết hình như có vẻ hơi nhiều.
-Tôi nên biết?
Hứa Mạt hỏi lại.
Diệp Thanh Điệp cười cười:
-Ở chợ đen không ai không biết “bác sĩ”, chỉ cần cậu có tiền, ở đó cậu có thể mua được tính mạng, cơ thể cải tạo thành máy móc rất thường gặp, nhưng vật liệu khác thì giá cả cũng khác, rắn hổ mang vô cùng tàn nhẫn với bản thân, đã tiến hành cải tạo toàn bộ chân tay mình, các chi máy móc của hắn không hề rẻ, chi phí phẫu thuật cũng đáng kinh ngạc. Ở thế giới ngầm, tiền rất quan trọng, vô cùng quan trọng, tiền liên bang lần này kiếm được nếu phải tiêu đến thì sẽ rất nhanh!
-Thế giới này tồn tại khoa học kĩ thuật tiên tiến.
Hứa Mạt nghĩ thầm sau khi nghe xong lời của Diệp Thanh Điệp.
Ở đây có ứng dụng của các chi máy móc, thậm chí còn có dịch tiến hóa gen.
Có điều Hứa Mạt cảm thấy, khoa học kĩ thuật của thế giới ngầm đã gặp phải cái hạn chế, những nhân vật lớn đó có khả năng đã cầm cố tư tưởng hơn nữa để quản chế khoa học kĩ thuật.
Là để đề phòng tổ chức như này của bọn người Diệp Thanh Điệp sao?