Bí thư Kim ngồi xổm xuống, mặt nạ vàng óng tiến sát đến mặt đối phương, lạnh lùng nói:
-Kẻ cầm đầu của các ngươi là ai, tổ chức đó có bao nhiêu người?
Những tổ chức loại này ở thế giới dưới đất rất nhiều, hắn cũng chẳng thèm để ý. Chỉ là một đám chuột sống thành đàn, những bang phái khác ở thế giới dưới đất cũng chẳng quan tâm đến bọn hắn, cùng lắm là chết vài người mà thôi.
Thế mà gần đây cái tổ chức này dường như cố ý nhắm đến hắn và công việc làm ăn của hắn. Cái này thì không thể nhịn được, không một ai được phá hư chuyện của hắn.
-Giết tôi đi.
Người kia thống khổ nói.
Bí thư Kim hừ lạnh, ngồi trên ghế sa lon, lạnh như băng đáp:
-Tin ta đi, nếu ngươi không khai ra chút gì thì sẽ không được chết đâu.
Rắn Hổ Mang đi lên, ngồi xổm xuống, con dao trong tay nhẹ nhàng xoay quanh cằm đối phương, lạnh lẽo mở miệng:
-Nói.
Người nọ thống khổ gào lên, sống không bằng chết.
-Người của tổ chức rải rác khắp nơi, khi làm việc cũng chẳng biết đối phương là ai. Cầm đầu là lão K, nhưng mà trước giờ tôi chưa từng gặp hắn, đều là người khác truyền tin. Tôi thật sự không biết thân phận thật sự của lão K.
Người nọ đau đớn kêu rên:
-Tôi chỉ biết có bao nhiêu đó thôi, giết tôi đi.
-Suy nghĩ kĩ lại đi.
Dao trong tay Rắn Hổ Mang chia làm hai, một cái cắm vào sau lưng đối phương, cái khác tiếp tục xoay tròn dưới cằm, cực kỳ tàn nhẫn.
-Lão K có thể ở chợ đen, những cái khác tôi thật sự không biết.
Người kia thống khổ tru lên, Rắn Hổ Mang nhìn về phía Bí thư Kim, thấy hắn nhẹ gật đầu.
Dao lập tức đâm vào tim đối phương từ phía sau. Máu tươi trong miệng người kia không ngừng trào ra, nhuộm đỏ cả mặt đất, rất nhanh liền tắt thở.
-Mạt Khắc, ngươi ra ngoài đi tra thử xem. Còn Rắn Hổ Mang, nói cho đám thủ hạ của mấy người trong chợ đen trông coi cho kĩ.
Bí thư Kim dặn dò, đám người đều rối rít khom người đáp:
-Dạ.
-Vài ngày tới có việc cần các người phối hợp.
Bí thư Kim lại căn dặn một số chuyện, cuối cùng nói:
-Tần Trọng, sắp xếp một chút, ta muốn đi đấu trường, đã lâu không vận động tay chân rồi.
-Dạ, Bí thư Kim.
Tần Trọng gật đầu, lui về phía bên này.
Đám người Rắn Hổ Mang đều lộ ra bộ dạng vui vẻ. Bí thư Kim muốn chiến đấu, đơn giản chính là hưởng thụ khoái cảm của việc giết người. Đám người trong đấu trường kia làm sao có thể là đối thủ của hắn.
Trong mắt bọn hắn, Bí thư Kim luôn vô đối. Cho dù là người tàn nhẫn như Rắn Hổ Mang, gặp phải Bí thư Kim cũng cực kỳ e ngại. Vì hắn biết rõ, hắn chỉ là một con chó thủ hạ của Bí thư Kim mà thôi.
Giống như bọn hắn đã nghĩ, sau đó không lâu, đấu trường đã xảy ra một trận đồ sát cực kỳ thảm khốc.
Rắn Hổ Mang và đám người Mạt Khắc ở trong phòng nhìn xuống cuộc ngược sát phía dưới, nỗi sợ hãi với Bí thư Kim lại sâu thêm vài phần.
............
Hứa Mạt ở nhà máy bỏ hoang huấn luyện hơn nửa ngày, mãi đến nửa đêm mới quay lại tiệm bách hóa.
Lăng Dung ở cửa chờ hắn, nhìn thấy Hứa Mạt cúi đầu, cô cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:
-Hứa Mạt, cậu làm sao thế?
-Không sao cả, tiểu thư Lăng Dung.
Hứa Mạt cúi đầu nói, lúc muốn đi qua lại bị Lăng Dung dùng tay kéo trở lại.
Nhìn thấy vết thương còn bầm máu trên mặt Hứa Mạt, Lăng Dung sửng sốt. Hứa Mạt nhắm mắt mở miệng nói:
-Vô tình đúng trúng.
Lăng Dung trợn mắt nhìn Hứa Mạt, cô cũng không có ngốc.
Có điều Hứa Mạt không chịu nói, cô cũng chẳng gặng hỏi làm gì, lặng lẽ nói:
-Tôi đi lấy thuốc.
Hứa Mạt thở dài.
-Hứa Mạt, có phải cậu làm chuyện gì xấu rồi bị người ta đánh không đó?
Bạch Vi đứng ở bên cạnh khe khẽ hỏi.
Đoán chuẩn ghê.
-Chị Bạch Vi, tôi thì có thể làm được chuyện gì xấu xa cơ chứ.
Hứa Mạt lên tiếng phủ nhận.
-Không phải thì tốt.
Bạch Vi thầm thì nói:
-Nếu như cậu mà làm chuyện gì xấu thật, chắc cũng sẽ không bị đánh trên mặt đâu, trừ khi là bị đàn bà đánh.
Hứa Mạt
-...
Lăng Dung lấy thuốc mỡ đưa cho hắn bôi, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng. Ngày hôm qua còn chưa khỏe hoàn toàn, hôm nay lại bị thế này, ai mà lại ra tay ác độc như vậy chứ.
Mặc dù rất muốn biết nhưng Hứa Mạt không nói nên cô cũng chỉ có thể suy đoán.
-Hứa Mạt, Tinh Vân muốn mời chúng ta đến nhà cô ấy.
Đang bôi thuốc cho Hứa Mạt, Lăng Dung bỗng mở miệng nói.
-Mời chúng ta?
Hứa Mạt bất ngờ hỏi lại.
-Ừ.
Lăng Dung gật đầu.
-Có thể Tinh Vân đã đoán được rồi.
Hứa Mạt tự nhiên hiểu ý của Lăng Dung. Quan hệ của Tinh Vân và Lăng Dung tốt như vậy, cũng không khó để cô ấy đoán được những thứ âm nhạc kia không phải là do Lăng Dung sáng tác.
Thấy Hứa Mạt không nói lời nào. Lăng Dung tiếp tục nói:
-Tinh Vân biết rất nhiều người. Tô Tây lúc trước là bạn của cô ấy, bố cùa Tô Tây làm việc ở bang nghị viện thành phố. Tinh Vân dù không đề cập tới nhưng tôi đoán bố của cô ấy có liên hệ với bang nghị viện thành phố. Nói như vậy, nếu Tinh Vân tình nguyện hỗ trợ, thì cậu và Yêu nhi có thể được chăm sóc tốt hơn đó.
Hai ngày qua, Tinh Vân hỏi thăm tin tức của Hứa Mạt nhiều lần, tâm tư của thiếu nữ vô cùng nhạy cảm, làm sao Lăng Dung không nhìn ra được.
Lăng Dung vừa nói vừa nhìn gương mặt của Hứa Mạt. Bộ dạng hắn càng ngày càng dễ nhìn, mấy ngày nay lại lớn hơn một chút rồi, hôm nay còn cao hơn nàng.
Hứa Mạt có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ Lăng Dung sẽ để ý nhiều đến vậy. Hắn biết gia đình của Tinh Vân nhất định không tồi. Ngay cả phu xe của cô ấy cũng có thân thủ vô cùng tốt, có thể chiếu cố bảo vệ nàng.
Xem ra Lăng Dung mặc dù hiền lành nhưng cũng không khờ khạo. Chỉ là tại thế giới ngầm này, nhiều khi cũng nên giả ngu một chút, như vậy mới tốt hơn.
-Không đi.
Hứa Mạt nhìn Lăng Dung đáp lại.
-Vì sao vậy?
Lăng Dung nhìn Hứa Mạt nói:
-Cậu vẫn còn để ý chuyện lúc trước sao, Tinh Vân đúng là có chút kiêu ngạo nhưng bản tính của cô ấy tốt lắm.