Đột nhiên, bên trong chợ đen truyền đến chấn động kịch liệt, không phải âm thanh của súng máy hạng nặng, mà là âm thanh của bom nổ, máy móc hạng nặng bị chôn vùi ở trong đống đổ nát.
Những 'chiến binh áo giáp' đó cũng bị ném bom thảm hại, những người phía sau đang nhìn chằm chằm xung quanh, rất nhiều người lao về phía bọn chúng với súng trên tay.
-Súc sinh.
Có người gầm lên giận dữ và bắn điên cuồng.
Hứa Mạt đứng ở chợ đen bên ngoài, hình ảnh xa xa dần dần trở nên không còn rõ ràng, nhưng hắn dường như có thể nhìn thấy màn chiến đấu kịch liệt bên trong, bên ngoài chợ đen cũng bị phong tỏa, hiển nhiên đây là chém giết bừa bãi.
Họ muốn quét sạch hoàn toàn thị trường chợ đen.
Những 'nhân vật lớn' đó cai trị thế giới ngầm và coi những người trong thế giới ngầm như 'thú vật' mà đối đãi.
Nhưng sức lao động không thôi đã không đủ thỏa mãn bọn chúng.
Thí nghiệm gen, giết người, bao nhiêu tội ác chưa được phơi bày trong bóng tối.
Kế hoạch của Tần Trọng đã vạch trần một góc tối, nhưng mục đích của hắn ta chắc chắn không đơn thuần chỉ có vậy, vì 'mục đích' của hắn ta, những người theo chủ nghĩa lý tưởng như Diệp Thanh Điệp đều phấn đấu quên mình.
Đám đông đấu tranh trên thị trường chợ đen vào lúc này, cũng có rất nhiều người theo chủ nghĩa lý tưởng bị che giấu như Diệp Thanh Điệp và những người khác, phải không?
Có những người khác ở chợ đen đang trả giá bằng mạng sống của họ cho 'kế hoạch' của Tần Trọng.
Rõ ràng là Tần Trọng đã tính toán trước, bom và các lực lượng sức mạnh chiến đấu khác ở chợ đen, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?
Hơn nữa, Tần Trọng hẳn là đã phải lên kế hoạch và chuẩn bị từ lâu.
Đợt công kích chợ đen này kéo dài rất lâu vẫn không kết thúc được, mấy cỗ máy hạng nặng ngã xuống, có bị bom nổ tung, có rơi vào cạm bẫy chôn vùi, cuộc chiến bên trong càng lúc càng ác liệt.
Họ đã đánh giá thấp sức kháng cự của những người bên trong chợ đen, đây là một kế hoạch đã được tính toán từ lâu.
Bên trong chợ đen, tại sòng bạc.
Lúc này trên bàn đánh bạc có đầy đủ các loại vũ khí, trong đó có nhiều loại súng hạng nặng, sau khi sự việc nổ ra, Tần Trọng lập tức cổ động người dân lật đổ kho vũ khí Ngõa Luân, một lượng lớn vũ khí đã bị cướp phá đang ở đây.
Có rất nhiều người ở chợ đen, bọn họ không muốn mạng người, bọn họ muốn có tiền.
Do đó, súng được chất đống trên bàn chơi bạc, trong khi tiền xu của liên bang được chất đống trên đấu trường.
Những thứ này đương nhiên không phải tiền của Tần Trọng, mà là của sòng bạc, đáng lẽ những thứ này phải giao ra, nhưng hiện tại lại trở thành công cụ của hắn.
Tần Trọng đứng trên lầu, mặc áo giáp và đeo mặt nạ, hai bên trái phải đều có người mặc giáp, tay cầm súng, những người này đều là thân tín đã qua huấn luyện, giống như đám người Diệp Thanh Điệp. Bọn họ đã bắt đầu rèn luyện từ rất sớm, trong đó có một số là do chính hắn ta bồi dưỡng, còn một số thì không.
Nhìn những người kia tay cầm súng lao ra ngoài, ánh mắt Tần Trọng dưới lớp mặt nạ kim loại lộ ra một tia cười lạnh.
Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn, xưa nay vẫn thế.
Hắn ta thích Diệp Thanh Điệp và những thuộc hạ “trung thành” của mình hơn những người vì tiền, họ có niềm tin của riêng mình.
Sinh ra trong bóng tối, tìm kiếm ánh sáng.
Chỉ là bọn họ ngay từ đầu đã sai, thế giới dưới lòng đất sẽ không có ánh sáng, phía sau bóng tối chỉ càng ngày càng tối.
Đây là nơi ánh sáng không chiếu tới.
Thật đáng tiếc!
…………
Người ở chợ đen ngày càng nhiều, đội trấn áp đã xâm nhập vào chợ đen ngày càng sâu, người gác cổng chợ đen cũng ít đi rất nhiều.
Hứa Mạt đội mũ bảo hiểm, nhận thức của hắn xuyên thấu vào trong đó, cơ thể hắn cũng di chuyển về phía cổng chợ đen.
Dường như nghe thấy động tĩnh, người mặc áo giáp trắng đen quay lại.
-Xùy…
Kiếm đen chém ra một đường vòng cung, một đám người trực tiếp bị giết, thân thể không chút dừng lại, đón đạn hướng về phía trước đi tới.
Ánh kiếm lập lòe, máu tươi bắn tung tóe, từng cái đầu bị kiếm chặt đứt, Hứa Mạt chạy về phía chợ đen.
Hắn không đến trung tâm chiến trường, mà là từ một con đường hẻo lánh chạy tới vị trí bảng hiệu số 425 của chợ đen, cảm giác của hắn truyền đến mạnh nhất, đầu óc như máy quét, trong bán kính một cây số mọi thứ đều được in rõ ràng trong tâm trí của hắn.
-Phốc…
Một bóng người phía trước vừa đi ra, liền bị kiếm chặt đầu, máu tươi bắn tung tóe.
Hứa Mạt tiếp tục chạy về phía trước và tiến sâu vào trong chợ đen, khu vực này không bị hỏa lực của cơ giáp hạng nặng tấn công, mà đội trấn áp tiến vào đây để thực hiện nhiệm vụ dọn dẹp.
Ánh sáng của thanh kiếm lập lòe ở những nơi khác nhau, thanh kiếm đen nhuốm đỏ máu.
Bên ngoài nhà máy bỏ hoang, Diệp Thanh Điệp và những người khác đang bị bao vây, một nhóm người hướng về phía bên ngoài nhà máy bắn điên cuồng, Diệp Thanh Điệp trốn ở bên trong.
Lúc này, trên nóc nhà xuất hiện một bóng người, tay trái là cánh tay máy móc, bắn ra một tia điện sáng chói, trực tiếp xuyên thủng người áo giáp phía dưới, xuyên qua thân thể đối phương, giết chết hắn.
Những người khác lập tức phản ứng, bắn thẳng lên mái nhà, bóng kẻ kia ngay lập tức né tránh, hắn tiếp tục chạy về phía cửa hàng.
Đúng lúc này, sau lưng bọn chúng có một bóng người lao tới, bọn chúng nghe được động tĩnh liền quay người lại. Một thanh kiếm đen kịt rơi xuống, đầu của bọn chúng bay ra ngoài, những người phía trước cũng quay đầu lại, nhưng chùm tia điện màu lam từ phía trên rất nhanh đánh xuống đầu bọn chúng, trong nháy mắt lấy mạng, cả đám người bị quét sạch.
Bóng người trên nóc nhà rơi xuống, có chút cảnh giác nhìn người đang tiến đến ở phía đối diện.
Bóng người kia đúng là Tiểu Thất.
-Ngươi là ai?
Khẩu súng trong tay Tiểu Thất hướng về phía Hứa Mạt, Hứa Mạt nhìn hắn, lúc này Tiểu Thất đã thay đổi rất nhiều, hai cánh tay không còn là của con người, mà hoàn toàn là máy móc.
Diệp Thanh Điệp cũng đi ra, nhìn về phía Hứa Mạt.
-Là ta.
Hứa Mạt nói, khiến cho Diệp Thanh Điệp cùng Tiểu Thất sửng sốt.
-Hứa Mạt?