-Anh Mạt, anh đi trước đi.
Phá hư xong Tiểu Thất bảo với Hứa Mạt.
-Không cần, cậu lái cơ giáp đi trước đi, lúc nào cần thì đổi lại.
Hứa Mạt mở miệng nói.
-Được.
Tiểu Thất gật đầu. Mặc dù tuổi tác không chênh lệch nhau lắm nhưng hắn vẫn rất khâm phục Hứa Mạt.
Đoàn người mặc áo giáp, trang bị đầy đủ từ đầu đến chân.
Áo giáp của Điệp Thanh Điệp và Ảnh đã được Tiểu Thất sửa đổi một chút, màu sắc đều thay đổi, còn tăng thêm một chút đường cong, tránh cho Bí thư Kim nhận ra chiến giáp của bọn họ.
Hơn nữa, trên vai cô còn mang theo một vũ khí dạng như súng tên lửa. Cái này là lúc trước từ trong đống phế tích trên kia nhặt được, trước giờ chưa từng dùng qua.
Mở ra cổng chính của nhà máy, nhóm người Hứa Mạt đi ra ngoài. Tiểu Thất điều khiển cơ giáp to lớn mở ra chiến đao năng lượng bổ vào vách tường, sau đó đâm ra bên ngoài.
Đã có người xâm phạm vào bên này, Hứa Mạt và Ảnh tăng tốc độ chạy về phía trước, máu tươi rơi vãi khắp nơi.
Một bóng người mặc chiến giáp bỗng vọt tới, hai người một trái một phải, đao kiếm xẹt qua, thân thể đối phương lập tức bị chém thành vài khúc.
-Đi theo ta.
Hứa Mạt phóng lực cảm giác ra, bao trùm lấy tất cả mọi thứ trong phạm vi một cây số.
Bọn họ không đi hướng đường lớn mà chạy theo đường tắt trong chợ đen, hết sức cố gắng tránh cùng kẻ địch đánh nhau.
Chợ đen rất rộng, cho dù là đối phương cử ra một số lượng lớn người đến chém giết, cũng không thể trong một khoảng thời gian ngắn mà quét sạch hết được, điều này cần phải có nhiều thời gian hơn.
Lúc này, Hứa Mạt dừng lại, mọi người phía sau cũng đứng lại theo, động tác điều khiển cơ giáp của Tiểu Thất có chút buồn cười.
Có tiếng bước chân truyền đến, Hứa Mạt đột nhiên xông ra, chiến đao càn quét xẹt qua, trong nháy mắt hai cái đầu bay lên.
Bọn hắn tiếp tục tiến lên.
Tới gần khu vực cửa ra của chợ đen, rất nhiều lớp người đang đánh ra bên ngoài. Thế nhưng lực lượng canh giữ ngoài chợ đen cũng là lực lượng mạnh nhất, chúng còn có hai chiếc cơ giáp hạng nặng đang bắn liên tiếp vào đám đông.
Nhìn ra xa đều thấy toàn là máu tươi tung tóe, hình ảnh vô cùng thê thảm.
Diệp Thanh Điệp thật sự không muốn nhìn, mặc dù cô không có yêu thương gì với chợ đen..
Nhưng đây là đồ sát.
Mà gây ra chuyện này lại là tổ chức của cô.
Có thứ gì có thể thay đổi sao?
Không, không có gì có thể thay đổi cả.
Để lộ nội tình của nhà máy Ngõa Luân trong chợ đen, bọn họ sẽ bị xem là phản loạn cần phải loại bỏ.
Hứa Mạt nhìn qua bên kia, dù biết đó là đường chết nhưng vẫn có không ít người không ngừng đánh thẳng vào. Bọn hắn đều biết đối phương muốn thanh tẩy chợ đen, ở lại đây chỉ còn đường chết mà thôi.
Bên ngoài là hy vọng sống sót.
Có người vọt đánh đến chỗ Hứa Mạt bên này, rất nhanh đã bị bọn họ giải quyết xong.
-Rút lui.
Hứa Mạt lên tiếng, hướng về phía sau rút lui.
Bốn người trong tiểu đội vô thức xem Hứa Mạt làm thủ lĩnh, nghe theo ý kiến của hắn.
Diệp Thanh Điệp cũng vậy. Cô đã không còn xem Hứa Mạt là cậu thiếu niên 15 tuổi nữa.
-Chúng ta đi đâu?
Tiểu Thất dáng đi buồn cười bước theo.
-Đi đến sòng bạc bên kia, xem thử có thể tập hợp được một ít người cùng nhau đánh vào không.
Hứa Mạt đáp lại. Nếu như hắn đoán không lầm thì bóng người mặc chiến giáp màu đen canh giữ bên ngoài cửa ra chợ đen kia là Tần Trọng.
Điều này có nghĩa là lão K đã biến mất, hắn và đám người Diệp Thanh Điệp cũng vậy, nếu có thể thử hợp tác, cùng nhau đánh ra sẽ có khả năng thoát cao hơn.
…
Bên ngoài sòng bạc chợ đen lúc này đang giao chiến ác liệt.
Người hướng đến sòng bạc bị đã bị hỏa lực bao kín lấy. Cơ giáp hạng nặng đã trải qua một đợt bắn phá, một hàng những chiến sĩ trên người mặc áo giáp vẫn điên cuồng tấn công về phía trước. Hai bên trái phải còn có rất nhiều người mặc chiến giáp của đội hộ vệ thành bang, tay cầm vũ khí nguyên lực tiến hành siết cổ những kẻ đang cố gắng chạy trốn bên kia.
Đám người Tiểu Thất từ xa nhìn thấy bên kia đang giao chiến, phía trước sòng bạc bên này là chỗ đóng quân của Tần Trọng, tụ tập rất nhiều người từng bị Tần Trọng lợi dụng.
Có người phát hiện ra đám người Hứa Mạt đang đi tới, liền xoay về hướng bọn họ bắn tới tấp. Diệp Thanh Điệp lập tức lấy súng tên lửa trên vai bắn trả lại.
-Ầm...
Hỏa lực cực mạnh khiến cho đoàn kia nổ bay tứ phía.
-Tiểu Thất, đi ra.
Hứa Mạt nói với Tiểu Thất. Cửa khoang sau lưng cơ giáp mở ra, Hứa Mạt liền tới thay thế Tiểu Thất.
Diệp Thanh Điệp gánh súng tên lửa đi về phía trước.
-Ầm, ầm, ầm...
Người bị nổ bay lên không ngừng.
Cùng lúc đó, Hứa Mát lái cơ giáp phóng lên phía trước, khởi động năng lượng, toàn bộ bộ phận phía trên cơ giáp phát ra ánh sáng, phía dưới cũng hiện ra ngọn lửa màu xanh lam. Dưới sự thúc đẩy của nguồn năng lượng khổng lồ, cơ giáp nghiêng thân mình dùng một tốc độ kinh người trượt lên phía trước.
Người phía trước xoay người, phát hiện ra cơ giáp ở sau lưng liền bắn tới. Hứa Mạt chẳng thèm nhìn đám hỏa lực bình thường kia, cơ giáp có phát ra tiếng vang nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến việc hắn tiến về phía trước.
-Xùy...
Cơ giáp xông lên phía trước, dùng năng lượng cực đại của chiến đao mà quét sạch qua. Dưới sự thôi thúc của nguồn năng lượng kinh khủng kia vạch ra một quỹ đạo. Chỗ nó đi qua tất cả mọi người đều bị chém chết ngay tại chỗ, máu thịt văng tung tóe.
Lúc này, cơ giáp hạng nặng xoay người, lửa đạn chuyển hướng sang chỗ Hứa Mạt.
Hứa Mạt vẫn cứ đăm đăm hướng về bên kia, không những không lui lại mà còn tăng tốc hướng về phía trước.
-Ầm!
Một trọng pháo bắn tới, cơ giáp của Hứa Mạt nhẹ nhàng lách qua, khoảng cách tới chỗ cơ giáp hạng nặng ngày càng gần.
Sau lưng Hứa Mạt, ánh mắt Diệp Thanh Điệp, Ảnh và Tiểu Thất nhìn chằm chằm phía trước, có chút lo lắng.
Nhất là lúc Hứa Mạt tiến lại gần, tâm tình họ căng thẳng đến nín thở. Bọn họ thấy Hứa Mạt lái cơ giáp vạch ra một đường vòng cung, sau đó bay vút lên trời, dưới chân cơ giáp phun ra một năng lượng lửa xanh lam.