Hai cỗ robot, cùng một lúc bị phá hủy.
Sĩ quan trẻ tuổi của đội hộ vệ thành bang nhìn chằm chằm vào chiếc robot cũ kỹ bị cắt đứt kia, thế nhưng không nhìn thấy đầu người bên trong bị chặt, hắn tránh được sao?
Dưới ánh mắt chăm chú của gã, Hứa Mạt từ trong phòng điều khiển robot cũ bò ra. Hắn mặc chiến giáp đen kịt, rút chiến đao ra, sắc mặt thanh niên tinh anh của đội hộ vệ thành bang nhất thời thay đổi, gã ý thức được Hứa Mạt muốn làm gì.
Gã muốn quay người lại, nhưng hệ thống điều khiển đã bị hư hỏng, robot di chuyển thất thường, mở cửa khoang cũng không kịp, gã rút bộ điều khiển trên đầu ra muốn đổi mũ bảo hiểm.
Nhưng đã thấy thân thể Hứa Mạt xông lên trước, nhảy lên vai robot, chiến đao tối đen như mực từ vị trí đầu chém đứt từ trên xuống dưới, trực tiếp đâm vào.
-Xùy...
Bên trong robot, máu tươi bắn tung tóe, đầu của thanh niên đội hộ vệ liên bang bên trong bị đâm thủng, hai mắt trợn tròn, uất hận mà chết.
Hứa Mạt rút chiến đao đẫm máu ra.
Con kiến hôi vẫn sống cho qua ngày đoạn tháng, huống chi hắn không phải kiến hôi, mà là một người đang sống sờ sờ!
Trận chiến giữa người máy khác và 'bác sĩ' cũng diễn ra vô cùng khốc liệt, xúc tu của bác sĩ gần như bị cắt đứt hết, mà người máy cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
Cuối cùng, chiến đao của robot phá vỡ thân máy đâm vào trong cơ thể bác sĩ, cắt cả người hắn ra, nhưng đồng thời xúc tu máy móc của bác sĩ cũng chui vào cơ thể robot, đóng đinh đối phương ở bên trong.
Đúng là cục diện đồng quy vu tận, có thể nói là vô cùng bi thảm.
Hứa Mạt kéo chiến đao đi về phía trước, bước qua thi thể từng người một, xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất, trận chiến ác liệt khiến cho khu vực này đã không còn bao nhiêu người sống.
Thây phơi khắp nơi, đây cũng là hình ảnh thu nhỏ của chợ đen, dọc theo đường đi đều là máu và xương.
Phía trước vẫn đang tiếp tục chiến đấu, người trong chợ đen hầu như sắp bị quét sạch, người của đội hộ vệ thành bang mặc giáp chiến vẫn chiếm được ưu thế rất lớn, chặn giết tất cả những người muốn chạy trốn.
Không một ai chạy thoát.
Nhìn thấy Hứa Mạt đến gần, có mấy người cầm súng năng lượng chặn bắn.
-Bang, bang, bang…
Súng bắn vào chiến giáp của Hứa Mạt, khiến cho thân thể của hắn không ngừng run lên, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, từng bước đi về phía trước đối mặt với ánh lửa.
Một cơn lốc năng lượng được hình thành xung quanh cơ thể Hứa Mạt, cơn lốc xoáy quấn lấy thanh kiếm, tạo ra một luồng ánh sáng đen kịt chiếu lên nó.
-Ầm!
Hứa Mạt tiến lên từng bước, thân thể trực tiếp xông ra ngoài, nghênh đón hỏa lực rơi xuống trước mặt đối phương, thân hình vẽ ra một đường vòng cung, tiếng lộp bộp liên tục truyền tới, từng cái đầu bị chặt đứt.
Máu tươi bắn tung tóe, thi thể bị tách rời.
-Bang!
Một người khác ở phía trước bắn về phía Hứa Mạt, khi Hứa Mạt ngước mắt lên nhìn gã, đôi mắt trong áo giáp chứa đầy sát khí lạnh lẽo, điều này khiến cho những chiến sĩ của đội hộ vệ thành bang đều cảm thấy kinh hãi, bước chân không tự chủ được lui về phía sau.
Hứa Mạt lao tới, vung kiếm chém xuống, một cái đầu khác bay lên.
Không ai trong số những người còn lại dám nổ súng vào Hứa Mạt, áo giáp đen như mực và thanh kiếm dính đầy máu, giờ phút này, Hứa Mạt giống như một hung thần giết chóc, bất cứ nơi nào hắn đi qua đều không còn kẻ sống.
Người của đội hộ vệ thành bang đều chỉ cần một đao, huống chi là mấy tên chấp pháp đội các người.
Toàn bộ robot bị phá hủy, hai vị tinh anh của đội hộ vệ thành bang cũng bị giết chết, đã không còn ai là đối thủ của Hứa Mạt, không ai có thể phá vỡ bộ chiến giáp kia của hắn.
Người duy nhất có thể đánh một trận với Hứa Mạt có lẽ là Tần Trọng, giờ phút này ba người Diệp Thanh Điệp đang liều mạng tiến hành vây đánh Tần Trọng.
Diệp Thanh Điệp cùng Ảnh thân mặc chiến giáp công kích phía trước, Tiểu Thất ở bên cạnh đánh lén.
Hứa Mạt đột nhiên tăng tốc lao về phía trước, kiếm của Tần Trọng đẩy Diệp Thanh Điệp lui về phía sau, Hứa Mạt bay lên trời, trường kiếm tối đen như mực bao quanh trường năng lượng, chiến đao trực tiếp đè thân thể Tần Trọng xuống.
Tiểu Thất làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, chùm sáng màu xanh bắn từ cánh tay ra, đánh trúng chân Tần Trọng, khiến cho gã phải khuỵu gối.
Diệp Thanh Điệp cùng Ảnh lao tới, thanh kiếm nguyên lực kẹp chặt đầu Tần Trọng.
-Bịch!
Dưới sự hợp lực của ba người, Tần Trọng không chống đỡ nổi quỳ rạp trên mặt đất, gã ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hứa Mạt, cuối cùng cũng biết người điều khiển robot là ai.
Thợ săn.
Trận chiến đầu tiên của Hứa Mạt là với Lai Ân, Tần Trọng đứng trên lầu chứng kiến cuộc đánh nhau. Khi đó, gã chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tên thợ săn gầy gò kia sẽ uy hiếp được mình.
Tiểu Thất lao tới và liên tục bắn vào tay đối phương, khiến kiếm của Tần Trọng rơi xuống đất.
Hứa Mạt giơ kiếm lên và chém thẳng vào đầu đối thủ.
Rầm một tiếng, thanh kiếm phá vỡ lớp phòng ngự năng lượng chém lên mũ sắt, nó không vỡ ra nhưng đầu của Tần Trọng lại chấn động dữ dội.
Chiến đao của Hứa Mạt liên tục bổ xuống, dưới đòn tấn công mạnh mẽ, khoé miệng Tần Trọng chảy máu, năng lượng của chiến giáp cũng cạn kiệt.
Hai tay Hứa Mạt giơ kiếm lên, từ trên xuống dưới, một tiếng răng rắc, kiếm xuyên qua mũ giáp, đâm vào đầu Tần Trọng.
Máu tươi trong miệng Tần Trọng phun ra, ánh mắt dán chặt vào bóng người trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ khó tin cùng tuyệt vọng.
Làm thế nào mà gã ta có thể chết ở đây? Chết dưới tay của một đám nhỏ bé.
Chiến đao của Diệp Thanh Điệp và Ảnh vẫn kẹp cổ gã như trước, bởi vậy Tần Trọng vẫn quỳ gối, quỳ về hướng chợ đen, nơi chất đầy thi cốt kia.
-Đi thôi.
Hứa Mạt nói xong, bọn họ nhanh chóng rời đi.
Ngoài họ ra, rất ít người còn sống.
Cuộc bạo loạn ở chợ đen bị dập tắt, người qua đường nhìn vào thấy xác người ngổn ngang, nhất thời cảm thấy buồn nôn.
Đây có phải là địa ngục không?
Ngay cả những người luôn bất mãn với chợ đen, khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, lòng vẫn mang nặng một cảm giác tội lỗi.
Đây là thảm sát!
Chẳng lẽ tất cả người dân trong chợ đen đều đáng chết sao?
Bọn họ không khỏi cảm thấy bi thương, sau cuộc bạo loạn, nghị viện thành bang xin lỗi, chủ tịch quốc hội cũng thay người.
Nhưng thế giới ngầm có thực sự thay đổi không?