Sáng sớm ngày hôm sau, căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông ở trên lầu của quán rượt vô cùng bừa bộn, quần áo vương vãi khắp nơi.
-Anh Mạt, anh là thú nuốt vàng hả?
Thú nuốt vàng: chỉ những người trẻ chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ
Tiểu Thất đi đến gần buồng Nguyên Lực, nơi này có rất nhiều loại thiết bị nhỏ, đều là được đặc biệt chuẩn bị cho việc luyện tập của Hứa Mạt.
Nhưng lúc này khối Nguyên Lực trong buồng Nguyên Lực lại biến mất tiêu.
Tuy rằng năng lực kiếm tiền của Hứa Mạt rất mạnh nhưng người này cũng là thú nuốt vàng, càng ngày càng khoa trương.
Một khối Nguyên Lực tốn hết hơn một nghìn đồng liên bang, cư dân sinh sống ở trong thành bang chính một năm thu về cũng chỉ được tầng đấy.
Một năm vừa rồi, không nhớ rõ Hứa Mạt đã nuốt hết bao nhiêu tiền nữa rồi.
-Tự hắn cũng có thể kiếm, cậu kêu ca cái gì?
Diệp Thanh Điệp đi tới mắng, Tiểu Thất nhất thời câm miệng.
-Aiiii!
Tiểu Thất thở dài.
Từ khi có Hứa Mạt, chị Điệp đã thay đổi rồi.
Thật vô tình.
-Chiều nay tôi đi đến đấu trường thi đấu một chuyến, cậu đi chuẩn bị đi.
Hứa Mạt mở miệng nói khiến mắt Tiểu Thất ngay lập tức sáng rực lên.
Đấu trường chính là máy rút tiền của anh Mạt đó nha.
.................
Đấu trường thi đấu của thành bang, nằm ở trung tâm thành chủ của thế thới ngầm.
Trong đấu trường thi đấu rất lớn, ngọn đèn ở giữa sân thi đấu lắt qua lắt lại, âm thanh khiến đinh tai nhức óc từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Khi đám đông tranh nhau đi ra từ cái lối khác nhau, từ khán phòng có thể nghe thấy tiếng hô hào, gầm thét có thể chấn động đến thủng luôn màng nhĩ của người ta.
Áp lực ở trong thế giới ngầm khiến dân chúng cần một bầu không khí kích thích mãnh liệt.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đấu trường thi đấu hoàn toàn có thể đáp ứng điều kiện như vậy.
Đấu trường thi đấu dùng quy định phân tích, đem khu vực phân tích chia ra năm cấp bậc: bạc đen, bạc trắng, hoàng kim, kim cương và ngôi sao
Giá vé vào cửa ở mỗi phân khu khác nhau cũng khác nhau, phân khu bạc đen thì chỉ cần một đồng liên bang nhưng trước giờ có rất ít người đến xem.
Mà cấp bậc ngôi sao, một năm chỉ có một lần, giá vé vào cửa chia trung bình cũng hơn một nghìn đồng liên bang, đây đã là không còn là thứ mà người thường có thể để mắt tới, nhưng ngay cả như vậy...
Trận đâu ngôi sao diễn ra mỗi năm một lần đều không còn chỗ ngồi như trước đây, đó là thịnh yến được hoan nghênh nhất ở thành bang ngầm.
Cường giả thịnh yến.
Trận thi đấu này là trận đấu cấp bậc hoàng kim, vé vào cửa cũng có giá mấy chục đồng liên bang, mỗi một trận đấu, đấu trường thu về đến trăm vạn đồng liên bang, có thể nói là khổng lồ.
Tương tự như thế, trận đấu của những người thi đấu không cùng cấp bậc thì thù lao của người thi đấu cũng không giống nhau, căn cứ theo thứ tự mà quyết định thù lao của bọn họ.
Đứng thứ nhất trong trận đấu cấp bậc hoàng kim có thù lao là năm vạn đồng liên bang, chỗ này đủ để cho rất nhiều người đầm đầu vào như điên.
Hai mươi người tuyển thủ cấp bậc hoàng kim cùng nhau đi ra từ các phía tiến tới sân khấu, đứng ở trên sân thi đấu mà hưởng thụ những âm thanh như núi gầm sóng hô.
Chính là cảnh tưởng như thế này đủ để cho nhiệt huyết của kẻ khác sôi trào.
-Khải Tát, Khải Tát ....
-Độc Long.
Có người đang hò hét biệt hiệu của các tuyển thủ dự thi, Khải Tát và Độc Long được gọi tên gần như là nhiều nhất, hiển nhiên là hai người được hưởng nhân khí cao nhất từ trận thi đấu trước đó.
Hứa Mạt mặc một bộ chiến giáp đen từ trên xuống dưới, cầm trong tay chiến đao, đây là do bên đấu trường cung cấp.
Đương nhiên, đến đấu trường thi đấu có thể tự mình mang trang bị, trang bị của bạn đủ mạnh thì bạn liền có ưu thế, đây cũng là một phần của sức mạnh, nhưng Hứa Mạt lại chọn trang bị được đấu trường cung cấp.
Trước đây đã từng tham gia một số trận đấu bạc đen và bạc trắng, sau khi lấy được vi tích phân, hắn đã nghỉ ngơi một thời gian, đây là lần đầu tiên hắn tham gia trận đấu cấp hoàng kim.
Bởi vì thiếu tiền đấy.
Ở thành bang chính không có sòng bạc, trái lại lại có rất ít cách để kiếm tiền.
Về phần quán rượu, chẳng qua là cái vỏ bọc che lấp để thăm dò tin tức.
Một năm vừa rồi, bọn họ chính là làm những chuyện không hiếm thấy cũng không được quang minh chính đại làm.
-Mọi người đều đến để tranh vị trí thứ hai à?
Trong đám người trên khán đài, một giọng nói hét lên, Tiểu Thất đưa hai tay lên che miệng hét xuống dưới, điều này đã thu hút không ít ánh mắt nhìn sang.
Kiêu ngạo.
Nhưng mà người này nói bọn họ đến tranh vị trí thứ hai, thế thì ai mới là người đứng thứ nhất?
-Ngồi xuống.
Diệp Thanh Điệp ngồi bên cạnh trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Tiểu Thất ngay lập tức ngồi xuống, nhìn thấy Hứa Mạt đang đứng trên sân thi đấu, nói:
-Chị Điệp này, phân cấp thi đấu thật sự rất thừa á, trận thi đấu bậc hoàng kim này làm gì có người nào là đối thủ của anh Mạt đâu, cũng chả cần phải nghiêm túc đấu.
Diệp Thanh Điệp thật sự không phủ nhận lời của Tiểu Thất.
Bọn họ ẩn mình một năm, tuy rằng làm không ít chuyện xấu nhưng cũng xem như là vô cùng thấp kém, vẫn âm thầm lén lút tiến bộ.
Hiện giờ Hứa Mạt mạnh đến mức nào, Diệp Thanh Điệp không biết.
Nhưng cô biết rõ một điều, Hứa Mạt của hiện tại nhất định mạnh như thư ký Kim năm đó.
Một năm trước, ký ức khi thư ký Kim mặc chiến giáp màu đỏ khiến cho bọn cô cảm thấy bị áp bức đến nay vẫn còn như mới.
Huống chi, bọn họ cùng nhau mạnh lên, Hứa Mạt cũng chưa từng nghiêm túc qua.
Cho nên, Hứa Mạt mạnh đến mức nào?
Cô không biết.
Không ai biết.
Chỉ có mình Hứa Mạt biết rõ mà thôi.
Nhưng trong trận thi đấu bậc hoàng kim này, tuyệt đối không có khả năng có người là đối thủ của Hứa Mạt, thực lực của trận đấu bậc hoàng kim còn không bằng trình độ của cô, tương đương với thực lực của Rắn Hổ Mang trước đây.