-Phanh!
Một cỗ sức lực thật lớn trực tiếp đem cơ thể đối phương đánh bay ra ngoài, ngã thật mạnh té lăn trên mặt đất, sức lực cường đại thế mà lại khiến hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
-Sức mạnh này...
Hắn ta nhìn thấy Hứa Mạt đi tới liền giơ hai tay, có chút buồn bực, vốn định chiếm tiện nghi của hắn nhưng lại bị đá tới cửa sắt.
Người này rất mạnh, vô cùng mạnh.
Hơn nữa hắn ta có cảm giác đối phương vẫn còn chưa dùng lực.
-Chiến giáp, chiến đao.
Lăng Dung nhìn phương hướng của Hứa Mạt, trong lòng nhảy lên, chi thấy qua khuôn mặt của đối phương dưới lớp vải che của mũ sắt.
Dáng người hình như không giống lắm.
Hứa Mạt trước kia cao tầm ngang với cô, mặc dù có cao hơn một chút.
Thời gian một năm, hẳn cũng không thể cao tới một mét tám, hơn nữa hình dáng của Hứa Mạt cũng gầy không ít, không cân xứng được như thế kia.
…
-Đẹp lắm.
Tiểu Thất đứng ở trên khán đài mà trông còn kích động hơn cả Hứa Mạt, hô lớn:
-Các ông đến là để tranh vị trí thứ hai đấy à.
Người xung quanh nhìn về phía hắn, như là đang nhìn một tên bị điên.
Diệp Thanh Yên lặng lẽ ngồi ra xa một chút, không muốn để người khác nhìn ra cô có quen biết với hắn.
Hứa Mạt đánh bại một người xong lại yên lặng đứng ở đó, nhìn ở giữa đấu trường đang bùng nổ một màn chiến đấu kịch liệt.
Đấu trường quá rộng lớn, rộng bằng hai cái sân đá bóng của kiếp trước, thuận lợi để tuyển thủ phát huy thực lực của chính mình.
-Bằng!
Từ xa, một họng súng hướng về phía Hứa Mạt mà bắn tới, trên đấu trường xuất hiện một tia chớp màu đỏ.
Trước đó, người này đã đánh bại hai người.
Thân thể Hứa Mạt đột nhiên trượt nghiêng, tia chớp màu đỏ xẹt qua bên cạnh, nổ mạnh ở phía sau hắn, uy lực rất mạnh, nếu để bị đánh trúng thì dù có mặc chiến giáp cũng có thể sẽ bị thương, chí ít ở trong trận đấu cấp bậc hoàng kim, loại vũ khí này có lực uy hiếp rất mạnh.
Người nổ súng chính là một người con gái, cô ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thấy phía sau đang có người chạy như điên về phía cô, cô ta trực tiếp chạy nhanh về phía trước, xoay người bắn ra một phát súng.
-Oành...
Cây súng bị một dây xích đen hình rông đánh đúng lập tức nổ mạnh chỉ thấy một người máy cải tạo chạy như điên tới chỗ cô ta, tốc độ cực kỳ nhanh, trái phải hai bên sườn có dây xích đen được đúc bằng máy móc.
Độc Long cũng từng lấy được vị trí thứ nhất của trận đấu bậc hoàng kim, vi tích phân khoách cách lên trận đấu bậc kim cương cũng không còn xa, ở trong trận đấu này là người có nhân khí gần với Khải Tát nhất, thuộc loại tuyển thủ mầm mống thứ hai.
-Bang bang phanh!
Lần lượt đánh tới, cây thương súng đều bị đánh vỡ, cuối cùng dây xích Độc Long trực tiếp đánh trúng cơ thể đối phương, khiến cô ta bị thương phun ra máu.
Một nơi khác, Khải Tát cũng phá giải được vây sát, liên tục đánh bại mấy người.
Đấu trường dần dần rõ ràng, không quá bao lâu liền chỉ còn lại ba người còn đứng đó.
Khải Tát, Độc Long, cùng với Hứa Mạt.
Tiếng hô Khải Tát và Độc Long vang rung trời.
Về phần Hứa Mạt, ở trong mắt mọi người hắn đến chỉ để cho đủ số lượng, chỉ giành một cái hạng ba suông mà thôi.
-Người này vận khí không tồi, giành được hạng ba, tiền thưởng cũng là ba vạn đồng liên bang đấy nhỉ.
Mấy người ngồi cách Tiểu Thất không xa nói.
-Ừ, nhẹ nhàng kiếm lời không ít.
Người bên cạnh nói, năm vị trí đầu có tiền thưởng cao, vị trí thứ năm được một vạn (1 vạn = 10.000), các vị trí phía sau cũng phải đến ngàn đơn vị, từ vị trí thứ mười trở đi, cơ bản là không được bao nhiêu tiền thưởng.
Nhưng mà tham gia đấu trường có nguy hiểm rất lớn, thương tích sau một trận chiến đề có thể sẽ xuất hiện, thậm chí ngẫu nhiên sẽ có tử vong, một số ít tuyển thủ có ham muốn chém giết.
-Ngu si.
Tiểu Thất chửi nhỏ một tiếng, xem ra hai người này tranh vị trí thứ hai.
-Ngồi xuống.
Diệp Thanh Điệp trợn mắt nhìn hắn một cái, cái tên nhóc này còn hưng phấn hơn cả Hứa Mạt.
-Chị Điệp, tôi là fan trung thành của anh Mạt mà.
Tiểu Thất thế mà lại không nghe lời chị Điệp.
Diệp Thanh Điệp mặc kệ hắn, người này thật sự vô cùng sùng bái Hứa Mạt, hơn nữa càng ngày càng sùng bái.
Đương nhiên, cô cũng là fan trung thành của Hứa Mạt.
Chỉ thấy giữa sân đấu trường, Hứa Mạt vẫn cứ im lặng tiêu sái đứng một bên, như kiểu với hắn đây chẳng có vấn đề gì để nói hết.
Một màn này khiến cho rất nhiều người ở trên khán đài trực tiếp mắng ra tiếng, tên này không có chút tự giác nào à?
Chọn một người chiến đấu, sau đó bị knock out?
Nhẹ nhàng được vị trí thứ ba, còn muốn nuốt luôn vị trí thứ hai, thế thì cũng vô liêm sỉ quá rồi.
-Người này bị làm sao thế?
Bên cạnh Tinh Vân, Tô Phi nhìn động tác của Hứa Mạt rồi nhíu mày, lộ ra một vẻ mặt chán ghét.
Có chút không biết tốt xấu.
Tất cả mọi người ở trên khán đài đều mong chờ Khải Tát chiến đấu với Độc Long, thế mà Hứa Mạt lại muốn sống chết mặc bay, tự nhiên có chút chướng mắt.
Khải Tát đứng đối diện với Độc Long, hất hất đầu hỏi:
-Mày lên?
-Sao không phải là mày?
Độc Long không cam lòng yếu thế, giống như kiểu người xông lên trước thì khí thế liền yếu đi một phần.
Khải Tát nhún vai, nói với Hứa Mạt:
-Mày tự nhận thua không?
Hứa Mạt lắc lắc đầu.
-Mày xác định là muốn đánh nhau cùng với bọn tao à?
Giọng Khải Tát mang theo vài phần uy hiếp, nếu để hắn tự mình động thủ mà nói, sẽ thấy máu đấy.
Hứa Mạt nhìn hắn một cái.
Có chút dông dài....
Cong đầu gối, thân thể Hứa Mạt giống như một tia chớp chạy bắn lên phía trước, trong đấu trường thi đấu nổi lên một trận gió.
-Chọn Khải Tát để ra tay á?
Người trên khán đài đề lộ ra sắc mặt kỳ dị, có chút khiếp đảm.
Còn Khải Tát lại lộ ra một mặt nhe răng cười, tay cầm theo búa chiến nghĩ: nếu muốn chết như vậy, hắn cũng thành toàn cho đối phương.
Bước một bước trên mặt đất, búa chiến trong tay Khải Tát vọt tới phía Hứa Mạt rồi bổ xuống.
Dường như ngay lập tức, Hứa Mạt xuất đao.
Đao như tia chớp, xuất hiện tàn ảnh, trực tiếp xẹt qua búa chiến.