rên sân khấu, nhóm lãnh đạo lần lượt đi lên, tiến hành chụp ảnh, bắt tay, nhỏ giọng cổ vũ vài câu với Lý Nguyên, đa số chỉ là nói khách sáo mà thôi.
“Lý Nguyên, thi rất tốt, lần trước cậu giết sinh vật Tinh Giới khiến cho võ điện chúng ta nở mày nở mặt lắm!” Đến lượt Tả điện chủ, cô ta cười tươi như hoa, nhìn Lý Nguyên với ánh mắt tràn đầy yêu quý, giống như là nhìn con trai mình.
Trong cuộc giao tiếp, ấn tượng đầu tiên là cực kì quan trọng.
Tả điện chủ có ấn tượng đầu tiên cực kì tốt về Lý Nguyên.
Hơn nữa, khi về võ điện, Tả điện chủ đã tìm đọc rất nhiều tư liệu về Lý Nguyên, cho rằng nhân phẩm tính tình của cậu đều rất tốt.
Trong lòng cô ta, Lý Nguyên là một đứa cháu vô cùng đáng được bồi dưỡng.
“Cảm ơn điện chủ.” Lý Nguyên cũng tươi cười đầy mặt.
Lý Nguyên biết rõ trận thế hôm nay lớn như vậy, mình có thể đạt được danh hiệu vinh dự “thiếu niên anh hùng”, chủ yếu là vì mình đã giết chết sinh vật Tinh Giới, ngoài ra còn có võ điện Tinh Hỏa âm thầm tính toán.
Chứ chẳng lẽ cứ lập công là sẽ được khen thưởng hay sao?
“Lý Nguyên, đây chính là điện chủ Tống Y của võ điện Tinh Không.” Tả điện chủ cười tủm tỉm giới thiệu: “Tính ra thì cô ấy xem như là ân nhân của cậu đấy.”
Tống Y hơi thay đổi sắc mặt, có chút khó coi, rồi lại không tiện để lộ ra.
“Chào Tống điện chủ.” Lý Nguyên giả vờ không biết gì cả, nghiêm túc chào hỏi.
Lý Nguyên đương nhiên biết đối phương là ai. Lúc cậu đồng ý ký hợp đồng với võ điện Tinh Hỏa, đã từng nghe thầy Hứa Bác nhắc đến đối phương.
Đối phương chính là cấp trên trực tiếp của Chung Thành, đại khái cũng là người quyết định cho mình hợp đồng cấp D.
“Ừ, cậu khá tốt, cố gắng lên nhé!” Tống điện chủ gượng cười.
Lúc cô ta biết Lý Nguyên chính là chủ nhân của danh hiệu thiếu niên anh hùng, thì đã không muốn đi dự hoạt động hôm nay.
Nhưng mà Lộ Hoài yêu cầu cô ta đại diện cho võ điện Tinh Không đi tham gia.
…
Dưới sân khấu, đám phóng viên chụp ảnh liên tục.
Thật ra thì việc giết chết một sinh vật Tinh Giới nhập giai chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là việc này do một học sinh cấp ba còn chưa thành niên làm ra… Đây chính là một điểm sáng trong sự kiện sinh vật Tinh Giới tấn công lần này, có giá trị tuyên truyền rất quan trọng.
Trong sân thể dục, đám học sinh dù là lớp mười, mười một hay là mười hai đều đang nhỏ giọng bàn tán.
Đa số đều là “giỏi quá đi”, “ghê gớm thật đấy”, “đàn anh tên Lý Nguyên hả”, “đẹp trai ghê”…
Nếu Lý Nguyên chỉ có thành tích tốt thôi thì rất khó giành được ấn tượng tốt của đa số học sinh, thậm chí còn bị đám học sinh ghen ghét.
Nhưng cậu lại liều mạng chiến đấu với sinh vật Tinh Giới!
Phải biết rằng, thời đại ngày nay, toàn bộ xã hội đều cực kì sùng bái võ giả chém giết sinh vật Tinh Giới, ngay cả các học sinh cũng vậy.
Ở trong mắt phần lớn học sinh, hành vi của Lý Nguyên lợi hại gấp mười lần mấy học sinh đứng đầu.
Từ xưa đến nay, thiếu niên lúc nào cũng thích thú với những sự kiện mang nhiệt huyết anh hùng.
“Lam Nguyệt, cậu còn đang nhìn Lý Nguyên đấy hả?”
Bành Kỳ Kỳ quơ tay trước mặt Lâm Lam Nguyệt, không nhịn được cười nói: “Cậu nhìn đến mức ngây người luôn rồi kìa. Chẳng lẽ cậu thích Lý Nguyên thật rồi hả?”
“Không phải là thích.” Lâm Lam Nguyệt chuyển tầm mắt qua bạn thân của mình, mỉm cười nói: “Chỉ là nghĩ đến một số chuyện, không hiểu sao có chút xúc động thôi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Hoàn cảnh gia đình Lý Nguyên không tốt lắm.” Lâm Lam Nguyệt nói: “Cậu ta chưa thức tỉnh linh tính võ đạo, dù rằng thiên phú và kỹ thuật của cậu ta rất cao… Cậu ta có thể đạt được thành tích ngày hôm nay, chắc là phải nỗ lực cực kì nhiều.”
Bành Kỳ Kỳ ngây ngẩn cả người, cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện này.
“Giống như cậu nói, trông cậu ta lên sân khấu nhận thưởng rất đẹp trai.” Lâm Lam Nguyệt tiếp tục nói: “Có điều, lúc cậu ta chủ động chém giết sinh vật Tinh Giới, chắc chắn cậu ta chỉ muốn cứu người, chứ không phải muốn nhận khen thưởng gì đó.”
“Chắc trước đây cậu ta chưa từng chiến đấu với sinh vật Tinh Giới.”
“Vậy mà cậu ta có gan chủ động chiến đấu.” Lâm Lam Nguyệt dường như nhớ lại gì đó, nhẹ giọng cảm thán: “Cần phải rất dũng cảm mới được.”
“Lam Nguyệt, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Cuối cùng là cậu thích hay không thích?” Bành Kỳ Kỳ nghe mà không hiểu ra sao.
“Không liên quan đến việc có thích hay không.” Lâm Lam Nguyệt nhéo khuôn mặt tròn vo của bạn thân, cười nói: “Tớ chỉ là…”
“Rất khâm phục cậu ta.”
…
Đại hội toàn trường kết thúc, lãnh đạo đi về, các lớp cũng lần lượt đi về phòng học võ đạo.
Còn Lý Nguyên thì đi theo hiệu trưởng Đàm Chấn Long về tới văn phòng hiệu trưởng.
Hai người bước vào.
“Thầy Hứa? Chủ nhiệm Lý?” Lý Nguyên phát hiện có hai người đang chờ trong phòng nên lên tiếng chào hỏi.
Chủ nhiệm Lý là đại biểu của Bộ Giáo dục.
“Lý Nguyên, ngồi đi.” Hiệu trưởng Đàm chào hỏi với đám người chủ nhiệm Lý trước rồi mới bảo Lý Nguyên ngồi xuống.
Lý Nguyên nghe lời ngồi xuống ghế sô pha đơn, nhìn về phía mấy người.
Bọn họ gọi riêng mình tới, chắc chắn là không phải chuyện đơn giản.
“Chủ nhiệm Lý, ông nói đi.” Hiệu trưởng Đàm mỉm cười nói.
“Ừ.” Chủ nhiệm Lý mặc đồng phục màu đen, khuôn mặt chữ điền, nói với Lý Nguyên: “Bạn Lý Nguyên, Bộ Giáo dục và Sở Võ đạo đã tiến hành thảo luận với nhau về chuyện của cậu.”
“Gọi cậu tới là vì muốn nói vài chuyện với cậu.”
“Thứ nhất, hiệu trưởng Đàm và thầy Hứa xin học bổng cấp một cho cậu, đã được duyệt rồi. Trước sáu giờ tối nay, 500.000 Lam Tinh tệ sẽ được chuyển đến tài khoản của cậu.” Chủ nhiệm Lý cười nói: “Đây là khen thưởng từ nhà nước, sẽ không trừ thuế.”
“Học bổng cấp một?” Lý Nguyên hơi ngạc nhiên, trong lòng nảy sinh xúc động.
Là 500.000 Lam Tinh tệ đấy!
Lý Nguyên đột nhiên nhìn sang thầy Hứa Bác.
Cậu nhớ là thầy Hứa Bác nói phải lọt vào top 5 khối mới có thể nhận học bổng cấp một.
Hứa Bác gật nhẹ đầu, ra hiệu cho Lý Nguyên đừng sốt ruột.