Có rất nhiều thứ tồn tại sự chênh lệch về tin tức.
Đối với gia đình võ giả xuất thân từ năm trường đại học top, một vài tri thức không phải là bí mật.
Còn đối với Lý Nguyên? Cậu không rõ lắm.
Rốt cuộc thì chú Lý Trường Châu của cậu chỉ từng là một sinh viên bình thường của đại học võ đạo Giang Bắc.
“Học sinh có biểu hiện xuất sắc trong hoạt động sẽ được mời ạ?” Lý Nguyên suy nghĩ rồi hỏi.
“Đúng vậy.” Hứa Bác nghiêm túc nói: “Nhìn từ mặt nào đó thì đây chính là một cơ hội lớn nhất của em.”
“Cơ hội lớn nhất?” Lý Nguyên sửng sốt.
“Huấn luyện đặc biệt bình thường sẽ xét điểm.” Hứa Bác giải thích: “Ví dụ như top 50 thi đại học toàn tỉnh, nếu không có tình huống đặc biệt nào khác thì cần phải đưa vào danh sách huấn luyện đặc biệt. Đây là quy định bắt buộc của nhà nước để đề phòng có người động tay động chân.”
Lý Nguyên gật đầu, xét điểm cao hay thấp là một cách làm chính xác. Không cần phải dựa theo quyết định đơn phương của trường học, xây dựng hệ thống mới có thể ổn định và lâu dài.
“Nếu em không thức tỉnh linh tính võ đạo, tính cả 20 điểm cộng thêm, thì em có chắc là mình sẽ lọt top 50 của tỉnh không?” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên nghĩ nghĩ rồi lắc đầu. “Không chắc lắm.”
Đúng là không chắc lắm.
Theo kinh nghiệm của những năm trước, tổng điểm võ đạo của top 50 toàn tỉnh đều hơn một nghìn điểm.
“Các trường đại học lớn không có nhiều chỉ tiêu riêng.” Hứa Bác nói: “Vậy nên, em cần phải quý trọng cơ hội lần này, bày ra hết sở trường đặc biệt của em.”
“Ví dụ như tinh thần lực, kỹ thuật võ đạo, thực chiến… tranh thủ được kí hợp đồng huấn luyện đặc biệt.”
“Danh hiệu thiếu niên anh hùng của em cũng sẽ là một trợ lực tăng thêm điểm sáng cho em.” Hứa Bác cười nói.
Sáng nay, lúc Hứa Bác biết Lý Nguyên được danh hiệu thiếu niên anh hùng, Hứa Bác cực kì bất ngờ và vui sướng.
“Trùng hợp thôi ạ.” Lý Nguyên vò đầu.
“Trùng hợp hả? Em cũng phải có thực lực mới có thể trùng hợp được.” Hứa Bác lắc đầu nói: “Cơ hội chỉ dành cho những người đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đổi lại học sinh khác, các em ấy có thể nắm bắt được sao?”
“Không bị sinh vật Tinh Giới giết chết là may lắm rồi.” Hứa Bác cảm thán.
Lý Nguyên gật nhẹ đầu.
“Chờ hoạt động kết thúc, trường học nào đồng ý cho em vé đi huấn luyện đặc biệt thì em kí hợp đồng với trường đó, đừng có một hai phải đại học võ đạo Côn Lôn.” Hứa Bác nói.
“Vâng.” Lý Nguyên gật đầu.
Cậu từng nghe nói những học sinh có biểu hiện ưu tú trong kì thi tháng Giêng và tháng Tư đều sẽ bị năm trường đại học top tranh giành kí hợp đồng định hướng nguyện vọng đại học.
“Cảm ơn thầy dạy bảo em.” Lý Nguyên nói với lòng biết ơn.
Nếu không có thầy Hứa Bác nhắc nhở thì chắc là Lý Nguyên sẽ không coi trọng hoạt động sắp tới và sẽ bỏ lỡ cơ hội.
“Không cần cảm ơn tôi.”
“Chỉ có lọt top 10 khối mới có tư cách đi tham gia hoạt động.” Hứa Bác cười nói: “Cơ hội là do chính em giành được.”
“Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn vì mình đã từng cố gắng.”
“Tôi chỉ là làm hết trách nhiệm của một người thầy thôi.”
“Vâng ạ.”
“Hơn năm giờ rồi, đi ăn cơm đi, tránh lát nữa phải đi xếp hàng.” Hứa Bác phất tay.
…
Ban đêm, trong khu chung cư Vạn Hoa Bạc.
“Mẹ, mẹ ơi, mau nhìn anh lên TV kìa!” Lý Thiến Thiến kéo tay Trần Huệ, vội vàng chỉ về phía hình chiếu trên màn sáng.
“Đang nhìn, đang nhìn mà!” Trần Huệ nói.
“Anh đẹp trai quá đi!” Lý Mộ Hoa mở to mắt ra nhìn, trên hình chiếu là tin tức mà đài truyền hình thành phố Giang chiếu về hoạt động khen thưởng ngày hôm nay.
Thời gian bản tin không dài, chỉ có hơn hai mươi giây thôi, nhưng cũng đã đủ để nói rõ toàn bộ quá trình khen thưởng.
“Anh ơi, sau này em cũng muốn trở thành thiếu niên anh hùng. Anh, anh thật sự rất đẹp trai nha!” Lý Mộ Hoa nhìn Lý Nguyên ở bên cạnh với vẻ mặt sùng bái.
Lý Nguyên vừa định mở miệng nói chuyện thì…
“Bốp!” Mông Lý Mộ Hoa bị đánh một cái.
“Mẹ, con biết, con biết rồi mà, con sẽ tự bảo vệ mình, gặp chuyện lập tức tránh xa ra ngoài rồi báo cảnh sát, không đi xem náo nhiệt, không đi chỗ đông người, không đi bờ sông, không đi bên hồ…” Lý Mộ Hoa vừa cười nói vừa nhảy dựng lên, trong miệng la hét “gia quy Lý thị”.
Lý Nguyên và Lý Thiến Thiến đều nở nụ cười.
“Còn con nữa…”
“Tiểu Nguyên, chuyện lớn thế mà sao con không nói với thím hả?” Trần Huệ nhìn Lý Nguyên với vẻ lo lắng: “Nếu không phải thầy con gửi tin nhắn cho thím thì thím cũng không biết.”
“Thím, con không sao mà.” Lý Nguyên nói tiếp: “Con không muốn thím lo lắng nên không nói, lần sau con nhất định sẽ cẩn thận.”
“Con còn muốn có lần sau nữa hả?”
“Nếu con xảy ra chuyện thì thím biết ăn nói thế nào với chú con hả?” Trần Huệ nói liên tục như súng máy bắn ra: “Lần này là con may mắn gặp phải sinh vật Tinh Giới không mạnh. Con có thể bảo đảm lần sau…”
Lý Nguyên cười an ủi thím.
Cậu biết thím là vì tốt cho mình, sợ mình xảy ra nguy hiểm.
…
Đêm khuya, trong phòng yên tĩnh, Lý Nguyên đã lên khoang internet giả thuyết.
Trong không gian Tinh Hỏa.
Lý Nguyên nhìn hai dãy sáng trước mắt, lần lượt là số dư tài khoản ngân hàng và điểm võ điện:
Số dư tài khoản ngân hàng: 1.880.534 Lam Tinh tệ
Điểm tích lũy võ điện: 1.714.280
Điểm tu hành võ điện: 700.000
…
“Lần này võ điện khen thưởng cho mình 200.000 Lam Tinh tệ?” Lý Nguyên nhìn số dư tài khoản ngân hàng.
Hôm nay cậu lục tục nhận được ba số tiền chuyển khoản.
Sau đó, cậu xem tin nhắn từ Tả điện chủ.
“Xem như là gửi đúng lúc lắm.” Lý Nguyên thầm nghĩ: “Mấy tháng sau chỉ cần nỗ lực tu luyện là được rồi.”
“Trước khi đến hoạt động, cố gắng tăng thực lực của mình.”