Chương 114: [Dịch] Cao Võ Kỷ Nguyên

Đột phá! Thứ 996 toàn cầu

Phiên bản dịch 5002 chữ

“Keng!”

“Keng!”

Trường thương của Lý Nguyên liên tục biến ảo, chặn lại ba cái móng nhọn liên tiếp bổ tới.

Sau đó, cậu đột ngột lộn một vòng, thân thể vô cùng linh hoạt, lại lần nữa tránh được hai móng nhọn cùng tấn công.

Vô cùng nguy hiểm.

“Phụt!”

Khoảnh khắc lộn người đứng dậy, Lý Nguyên tiện tay đâm về, đầu thương nhanh như chớp đâm vào mắt một con Ngư Linh tộc không tránh kịp.

Vừa chạm vào đã thu lại, nhưng mũi thương cũng đã đâm qua hốc mắt, khuấy vỡ não của sinh vật kia.

Rầm… Nó ngã xuống.

“Số chết + 1.” Tiếng thông báo của hệ thống vang lên.

So với bốn cuộc thi thăng cấp trước kia, thương pháp của Lý Nguyên cơ bản không tiến bộ.

Cái cậu tiến bộ lớn nhất chính là thương pháp, giúp cậu có thể ung dung đối mặt với việc bị đám Ngư Linh tộc này bao vây tấn công.

“Quá vụng về.” Lý Nguyên thầm nói: “Bàn về tố chất thân thể, đám Ngư Linh tộc này đều ở cấp 8, thậm chí là cấp 9, mạnh hơn mình nhiều.”

“Nhưng hình như kỹ thuật của chúng đang ở mức cấp hai đỉnh phong.”

Nếu như một đối một, Lý Nguyên vừa đối mặt đã có thể giết chết một tên Ngư Linh tộc rồi.

Thế nhưng số lượng lại quá nhiều.

Nhiều kiến cắn chết cả voi, huống hồ là đám Ngư Linh tộc này quơ móng qua, lực xung kích lên tới cả nghìn kilogam.

“Gào…”

“Gào!”

Đám Ngư Linh tộc gào thét. Nhìn thấy đồng loại đã chết, hình như chúng càng thêm tức giận, con mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên, muốn giết chết cậu.

“Phụt!”

“Phụt!”

Lý Nguyên vừa tránh vừa đỡ, thỉnh thoảng mới có thể đột ngột đâm thương ra.

Hầu hết thời gian, Lý Nguyên đều phòng thủ.

Tuy nhiên, một khi cậu tìm được cơ hội vung thương tấn công thì đám Ngư Linh tộc kia không chết cũng bị thương.

“Chúng nhìn có vẻ nhiều, nhưng có không gian ngăn cách, mỗi lần công kích ta, cùng lắm cũng chỉ có ba bốn con.” Lý Nguyên không ngừng mượn lực để tấn công.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

“Số chết +1.”

“Số chết +1.”

Hệ thống không ngừng thông báo.

Chưa tới một phút, sáu tên Ngư Linh tộc đã ngã xuống trong vũng máu, áp lực mà Lý Nguyên phải nhận không ngừng giảm xuống.

Đột nhiên.

“Wow…” Một con Ngư Linh tộc trong số đó bất chợt gào một tiếng kì quái, bốn cánh tay điên cuồng quơ quào, móng nhọn như đao, quét qua đầu trường thương của Lý Nguyên.

“Bùm…” Lực mà thân thương phải chịu thay đổi, vượt khỏi dự tính ban đầu của Lý Nguyên. Cánh tay cậu tê dại, dẫn đến thân thể đang né tránh cũng không khỏi chậm lên nửa nhịp.

Trong cuộc chiến sinh tử, chậm nửa nhịp là sự khác biệt giữa sống và chết.

“Vù!”

“Xẹt!” Từng cái bóng xanh biếc lao về phía Lý Nguyên, căn bản không cho cậu lần nữa lao ra khỏi không gian vòng vây.

Khoảng sáu cái móng nhọn như đao đồng thời gào thét đánh tới từ bốn phương tám hướng.

“Keng!”

“Keng!”

“Bùm!”

Lý Nguyên cầm thương, huy động liên tục hai cây thương, căn cản hai cái móng nhọn kia. Cậu chợt cảm thấy một lực xung kích kinh khủng đánh vào lưng mình.

Như là bị một đao chém sâu! Cả người Lý Nguyên tê dại, khí huyết quay cuồng.

“Phụt…” Cậu phun ra một ngụm máu.

Phù…

Lý Nguyên ổn định lại thân mình, gắng sức điều động kình lực toàn thân, đi theo thế móng lao về phía trước, tránh được một móng đang gào thét lao tới.

Có điều, lại có nhiều móng nhọn hơn nữa bổ tới, lại đúng lúc lực cũ của Lý Nguyên đã tan hết, lực mới lại chưa sinh ra.

“Không ổn.” Da đầu Lý Nguyên tê dại.

Cậu cảm nhận đượ nguy hiểm đến tính mạng.

Trong bốn cuộc thi thăng cấp trước kia, có hai lần cậu mới lên đã bị vây đánh đến chết.

Lần thứ ba, cậu giết được ba con Ngư Linh tộc.

Lần thứ tư, cậu giết dược năm con Ngư Linh tộc.

Cậu còn tưởng, lần này thân pháp của mình tiến bộ rồi thì sẽ có hy vọng vượt qua được, nhưng Lý Nguyên lại phát hiện, mình đã đánh giá thấp độ khó của cuộc thi thăng cấp Sao Băng rồi.

Sau khi cậu giết chết sáu con Ngư Linh tộc, sáu con còn lại tựa như tiến vào trạng thái cuồng bạo, bộc phát ra tốc độ và sức mạnh cực kì khoa trương.

“Giết!”

“Mình phải nhanh hơn! Nhanh hơn!”

Hai tròng mắt của Lý Nguyên đỏ ửng, cậu hoàn toàn điên cuồng, biết khó mà tránh, dùng hết sức thi triển thương pháp.

Khoảnh khắc đó, Lý Nguyên cảm thấy hình như máu trong người mình đang sôi lên.

Giống như bản năng bùng nổ khi sinh vật đối mặt với cái chết.

Kình lực toàn thân cậu tựa như được điều động, tinh thần, ý chí và thân thể cùng nhau bùng nổ đến mức tận cùng, đạt tới cảnh giới kết hợp cực kì huyền diệu.

“Phù!”

Lúc này Lý Nguyên chỉ cảm thấy hình như khả năng khống chế thân thể của mình đã đột phá một giới hạn nào đó, phá vỡ gông xiềng rồi.

Sức mạnh toàn thân cậu lan truyền, trở nên cực kì tuyệt vời. Đây là cảm giác mà Lý Nguyên chưa bao giờ cảm nhận được.

“Bùm!”

Đột nhiên tốc độ trường thương trong aty Lý Nguyên tăng vọt, uy thế mang theo cũng mạnh hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt, mũi thương vạch ra trên không trung một nửa hình tròn.

“Phụt!”

“Phụt!”

Một thương vạch qua, một cái móng nhọn bị đẩy lui, mũi thương trực tiếp lướt qua cổ họng của hai con Ngư Linh tộc, máu tươi bắn tung tóe.

“Số chết + 1.”

“Số chết + 1.”

Liên tục có hai thông báo hệ thống vang lên.

Bạn đang đọc [Dịch] Cao Võ Kỷ Nguyên của phong tiên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!