“Tăng lên ba mươi bảy phần trăm sao?”
“Bản thân mình còn chưa cảm nhận được rõ ràng, giao diện Thần Cung đã cảm ứng được chính xác rồi.” Ánh mắt Lý Nguyên hơi sáng lên.
Giao diện Thần Cung không thể trực tiếp tăng tu vi võ đạo của Lý Nguyên lên.
Nhưng chỗ tốt nhất của nó là phản ánh một cách trực tiếp sự cố gắng và tiến bộ của Lý Nguyên bằng con số.
Giống như một thanh tiến độ.
Phản ánh cực kì chính xác.
Không có ai không muốn thành công, nhưng mà, rất nhiều người lại lo cố gắng rồi nhưng không có kết quả.
Có giao diện của Thần Cung, có thể thấy rõ ràng sự tiến bộ của bản thân, khiến động lực của Lý Nguyên lớn hơn.
Tu luyện rất cực khổ.
“Nhưng tu luyện cũng thu hoạch được rất nhiều.” Đột Nhiên Lý Nguyên phát lực, cây thương lớn trong tay cậu trở nên mơ hồ, đột ngột đâm ra.
“Vù!”
“Vù!”
“Vù!”
Mơ hồ có những tiếng xé gió vang lên, bóng thương mơ hồ vung vẩy trong không trung.
“Tu hành võ đạo, lần lượt thử nghiệm phá vỡ giới hạn cuối cùng của sinh mệnh, đích thực rất đã.” Đột nhiên Lý Nguyên thu thương lại, lộ ra một nụ cười.
Hơn trăm năm trước, khi tu hành pháp còn chưa thông dụng, chỉ có võ thuật truyền thống, rất nhiều người bình thường tập thể dục cũng thấy đã.
Huống hồ là tu hành cao võ?
Lý Nguyên cũng rất hưởng thụ quá trình thân thể mình không ngừng mạnh lên.
Rất mệt nhưng lại rất sướng.
“Lý Nguyên, thương pháp của cậu thật lợi hại.” Một tiếng cảm thán từ tận đáy lòng đột nhiên vang lên.
Lý Nguyên quay đầu lại, cười nói: “Thiên Hựu, đao pháp của cậu cũng rất tốt, tôi nhớ điểm kỹ thuật võ đạo của cậu hôm nay là 312.”
Lê Thiên Hựu có gương mặt gầy gò nhưng ánh mắt lại rất sáng.
“Không theo kịp cậu.” Lê Thiên Hựu cười, đứng thẳng người.
‘Chín giờ rồi, mấy bạn khác về cả rồi.” Lý Nguyên đảo mắt: “Vẫn chưa về à?”
Bộ giáo dục quy định thời gian tự học buổi sáng là bảy giờ, thời gian tan lớp tự học buổi tối là hai mươi mốt giờ.
Một tuần có sáu tiết.
Có lẽ các huyện thị bên dưới hơi lơi lỏng nhưng là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, trường cậu luôn thi hành nghiêm khắc.
“Tôi luyện thêm một lúc nữa.” Lê Thiên Hựu nói.
“Được.” Lý Nguyên cười nói: “Tôi về trước đây.”
“Ừ.” Lê Thiên Hựu gật đầu.
Lý Nguyên đặt cây đại thương vào tủ binh khí, đi ra khỏi phòng học.
Đưa mắt nhìn Lý Nguyên rời đi, nụ cười trên mặt Lê Thiên Hựu biến mất, cậu ta lẩm bẩm: “Đao pháp của mình sao lại không lợi hại như thương pháp của Lý Nguyên chứ?”
“Nếu có thể thức tỉnh linh tính võ đạo thì tốt rồi.”
Trong lớp 12A2, điểm Võ Đạo của Lê Thiên Hựu luôn ổn định trong top 5, thỉnh thoảng còn có thể lên top 3, nhưng lại có sự chênh lệch nhất định chứ đừng nói là so với Lý Nguyên.
Lắc đầu, đè lại nhiều suy nghĩ bậy bạ, Lê Thiên Hựu cầm thanh trường đao lên, tiếp tục nghiêm túc tu luyện đao pháp.
Bên ngoài là đêm dài.
Hầu hết các phòng học đều đã tắt đèn.
Chỉ có căn phòng võ đạo này còn sáng, Lê Thiên Hựu vốn gầy nhom, giờ nhìn lại còn có chút cô đơn.
…
Ban đêm, đường Lạc Ngọc.
Lý Nguyên tu luyện cả ngày, quần áo cũng bị mồ hôi thấm ướt, cậu lên chiếc xe điện 517 không có người lái.
Trên xe có rất ít người.
Trong thời đại khoang internet giả thuyết phát triển mạnh, vật chất cực kì phong phú, hầu hết mọi người đều làm việc trên mạng.
Cho dù có làm việc offline, hầu hết nhân công cũng đã tan làm về nhà.
“… Cuối tháng Tám, các ban ngành liên quan của nhà nước, phân điện nước Hạ của võ điện Tinh Không chung tay hợp tác, thành công tiêu diệt Thủy tộc Tinh Giới ở lưu vực sông Tương tỉnh Giang Bắc, nhưng vẫn có một số nhỏ chạy được, xin các cư dân sống ven sông chú ý…”
“Tiếp theo là các thông tin về chiến tranh giữa La Bố Hải, Tinh Giới cấp hai, của tỉnh Bắc Cương nước ta và Áo Tư Nguyệt Hải, Tinh Giới cấp hai của Huỳnh Hỏa Tinh…”
Trên màn hình điện tử của chiếc xe điện không người lái không ngừng chiếu các tin tức mới nhất.
Lý Nguyên ngồi trên ghế đơn, đẩy cửa sổ ra. Gió thổi vào qua cửa sổ, cậu nhìn cảnh đường phố không ngừng lướt qua bên ngoài.
Rất thoải mái.
“Tinh không và tình yêu đều phải thẳng tiến không lùi, Thế Giới Tinh Hải thông báo, bạn đã đến trạm Tuyền Nhãn.” Tiếng thông báo đến trạm đột ngột vang lên, kéo suy nghĩ của Lý Nguyên về thực tế.
“Thế Giới Tinh Hải quảng cáo nhiều ghê.” Lý Nguyên thầm lắc đi.
Cậu xuống xe.
Hơn mười mét bên ngoài chính là cử tiểu khu của nhà Lý Nguyên, khu chung cư Vạn Hoa Bạc.
Tiểu khu này khá nổi tiếng, nhưng các tòa nhà đều rất bình thường, thậm chí trông còn tồi tàn hơn cả tiểu khu Hùng Sở Thiên Địa mới mở ở bên cạnh.
“Chào mừng chủ nhân về nhà.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Lý Nguyên đi qua khu nhận diện khuôn mặt, tiến vào tiểu khu.
Cửa tiểu khu không có bảo vệ, chỉ có hai người máy thông minh đứng ở xa.
Trong tiểu khu, tất cả đều là những tòa nhà mười một tầng.
Vì đã bị chiến tranh uy hiếp lâu dài nên từ mấy chục năm trước, những kiến trúc siêu cao tầng đã không được cấp phép nữa, phần lớn kiến trúc đều khoảng mười tầng, cao nhất không được quá mười tám tầng.
Tuy tuổi đời của khu chung cư Vạn Hoa Bạc này đã ngoài hai mươi, nhưng tổng thể vẫn được bảo vệ rất tốt.
Nhà của Lý Nguyên nằm ở tầng hai của dãy nhà số 2.