“Không hổ là lão Vạn, ánh mắt vẫn ghê gớm như ngày nào.” Hứa Bác cười nói.
Hứa Bác biết Vạn điện chủ mới nhận việc chưa đến một tuần.
Nếu ông ta chưa điều tra tư liệu thì đại khái là chưa biết Lý Nguyên lên bảng Thiếu Niên Lam Tinh.
“Lý Nguyên, lấy trường thương của em ra.” Hứa Bác nhìn về phía Lý Nguyên, quát lên: “Kiểm tra kỹ nghệ!”
“Vâng.”
Lý Nguyên đi về phía kệ binh khí ở cách đó không xa. Giữa trưa cậu đã nghe theo lời dặn của thầy Hứa Bác là để sẵn binh khí ở đây.
Lý Nguyên không nhịn được nhìn về phía người đàn ông trung niên đồ Đường: “Ánh mắt ghê gớm thật đấy!”
Lý Nguyên cũng nghe thấy suy đoán của Vạn điện chủ.
…
Trong sân kiểm tra kỹ nghệ võ đạo, có rất nhiều thiết bị đều đã được khởi động.
Lý Nguyên cầm trường thương đứng đối diện với Hứa Bác.
“Lên đi! Tấn công thầy, dốc sức thể hiện thương pháp của em đi!” Hứa Bác cầm trường côn, trầm giọng nói.
“Vâng.” Lý Nguyên gật đầu. Cậu biết thầy Hứa Bác cố ý làm mình thể hiện thực lực, nên không chút do dự ra chiêu.
Lý Nguyên lao lên nhanh như tia chớp, một thương đâm ra cực kì hung mãnh.
“Keng!”
Trường côn đỡ đòn, đánh vào mũi trường thương.
Nếu là hơn một tháng trước thì lần va chạm mới vừa rồi đã đủ để Lý Nguyên không chịu nổi.
Nhưng mà hiện giờ thương pháp của cậu đã tiến thêm một bước.
“Vèo!”
Cán thương thuận thế trút xuống, sau đó rút lại rồi vung lên, mũi thương vẽ ra một vòng tròn lớn, trong nháy mắt dường như biến ra mấy chục bóng thương.
“Thầy Hứa Bác dùng tố chất thân thể cấp 7.” Lý Nguyên vọt nhanh lên phía trước.
Người ta nói “sợ nhất là khi mũi thương lắc lư”, nghĩa là lúc thân thương run run, khiến mũi thương thay đổi thất thường, cũng là lúc trường thương công kích mạnh nhất.
Vèo! Vèo! Vèo!
Hết thương này đến thương khác, liên miên không dứt, nhanh như tia chớp lao về phía Hứa Bác. Uy lực mỗi một thương đều rất mạnh, vừa nhanh lại vừa chuẩn.
Đây chính là một sát chiêu mà Lý Nguyên vừa mới sáng tạo không được bao lâu, đó là chiêu Quần Sơn Vạn Tượng, có thể dùng để mê hoặc công kích, thích hợp với quần chiến.
“Ha ha, tốt lắm!” Hứa Bác cười, tay trái cầm côn, đánh ra từng côn, lần nào cũng đánh trúng mũi thương của Lý Nguyên, khiến Lý Nguyên không thể nào phát huy hoàn toàn lực lượng của mình được.
Trong chớp mắt, hai bên đã đánh nhau mấy chục chiêu.
“Lý Nguyên, cẩn thận!” Hứa Bác chợt quát lên, bước chân biến ảo, trường thương đâm nhanh như chớp.
Bắt thời cơ rất chuẩn!
Một côn vừa rồi đâm ra ngay lúc Lý Nguyên đang rút thương lại.
“Không xong!” Lý Nguyên lập tức biến ảo thương pháp, từ công kích chuyển thành phòng thủ, biến ảo chiêu thức thuần thục khiến đám võ giả đang xem đều có vẻ ngạc nhiên.
Lý Nguyên không chút do dự chọn thi triển Bàn Cơ Chỉ Trụ, cả người giống như một khối bàn thạch khổng lồ, điên cuồng ngăn cản công kích của Hứa Bác.
Mấy chục chiêu tấn công phòng thủ trôi qua.
Phù!
Hứa Bác chợt lùi ra sau, kéo xa khoảng cách với Lý Nguyên, cười nói: “Được rồi, dừng lại đi!”
Lý Nguyên dừng tay, khí huyết cả người đều sôi trào.
Rất hung mãnh!
Công kích đến từ thầy Hứa nhìn có vẻ không nhanh, thực tế thì ổn chuẩn tàn nhẫn, đánh cho mình không có một chút sức chống cự.
“Ít ra thì mình cũng phòng thủ rất lâu, tiến bộ hơn lần trước rất nhiều.” Lý Nguyên thở sâu.
Lúc này, Hứa Bác xem đồng hồ thông minh trên cổ tay, nói: “Kết thúc kiểm tra kỹ nghệ!”
Tích!
Trên màn hình cuối phòng học hiển thị số điểm “374 điểm (tiêu chuẩn thi đại học)”.
“374 điểm?”
“Cao thế hả?”
“Cao hơn 370 điểm, điểm tiêu chuẩn thi đại học luôn?”
“Tôi nhớ lúc nãy Lâm Lam Nguyệt chỉ có 361 điểm thôi.”
“Năm trước, Trạng Nguyên khoa đơn kỹ nghệ võ đạo thành phố Giang chỉ có 380 điểm điểm kỹ nghệ võ đạo thôi.”
Vài vị phó hiệu trưởng rất sốc.
Lâm Lam Nguyệt 361 điểm.
Lý Nguyên 374 điểm.
Nhìn thì thấy chênh lệch hơn 10 điểm, nhưng mà thành tích võ đạo khác với điểm khóa văn hóa, mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu, ít khi nào phát huy thất thường.
Một khi hơn 360 điểm, đừng nói là cách nhau 10 điểm, cho dù là cách nhau 5 điểm, thì cũng đại biểu cho sự chênh lệch rõ ràng về kỹ nghệ võ đạo.
10 điểm có nghĩa là khi hai bên tiến hành chiến đấu giả thuyết, kết quả gần như nghiêng về một phía.
“Chẳng lẽ trường học chúng ta sắp có một Trạng Nguyên khoa đơn thành phố hay sao? Còn lâu lắm mới tới thi đại học mà.”
“Chất lượng giáo dục trong trường học chúng ta không được tốt trong cả thành phố.”
Vài vị phó hiệu trưởng nhìn nhau, trong đầu đều toát lên suy nghĩ như vậy.
Nhất là phó hiệu trưởng phụ trách dạy học, tươi cười trên mặt ông ta là xán lạn nhất.
“Được rồi, Lý Nguyên, để binh khí lại chỗ cũ đi.” Hứa Bác nói.
Lý Nguyên ngoan ngoãn đi cất thương.
“Lão Vạn, ông thấy sao?” Hứa Bác để trường côn sang bên, đi lên hỏi.
“Hình huấn luyện viên, các ông thấy sao?” Vạn điện chủ không trả lời Hứa Bác, mà quay qua hỏi đám người đi chung với mình.
Vài vị võ giả võ điện nhìn nhau.
“Nếu có thể thức tỉnh linh tính võ đạo thì có thể đạt đến tiêu chuẩn hợp đồng cấp C. Nhưng mà em ấy chưa thức tỉnh linh tính võ đạo, chỉ được hợp đồng cấp D thôi.”
Trên thực tế, ở trong lòng Hình huấn luyện viên, Lý Nguyên còn chưa đủ tiêu chuẩn hợp đồng cấp D.