“Nhưng có đôi khi, chỉ cần không thẹn với lòng mình là được rồi.” Lý Trường Châu nói: “Nhất là khi con sắp bước lên con đường võ đạo.”
“Con phải nhớ kỹ một câu, đó là hiểu rõ suy nghĩ, không thẹn với lòng.”
“Hiểu rõ suy nghĩ, không thẹn với lòng.” Lý Nguyên gật đầu, yên lặng ghi nhớ.
“Con đồng ý…” Lý Trường Châu tiếp tục nói: “Không chỉ là Vạn điện chủ, thầy Hứa Bác, mà còn có đám người hiệu trưởng Đàm… bọn họ đều sẽ cảm thấy con làm việc quyết đoán, thật lòng thật dạ.”
“Có lẽ tương lai con mạnh lên rồi, con sẽ không để ý.”
“Có lẽ ngay trước mắt con sẽ chẳng được đến chỗ tốt nào.”
“Nhưng mà ba người thành hổ, miệng đời xói chảy vàng, làm người phải nhìn lâu dài… Chờ đến tương lai con lang bạt Tinh Giới, nếu con có danh tiếng tốt trong quần thể võ giả, có khi sẽ cứu con một mạng trong giây phút mấu chốt.” Lý Trường Châu dạy dỗ.
“Con hiểu rồi ạ.” Lý Nguyên gật mạnh đầu.
Từ khi cậu lên cấp hai, nhất là sau khi lên cấp ba, chú thường dạy cậu cách đối nhân xử thế từ một ít việc nhỏ nhặt.
“Ừ, đi đi.”
“Chú sẽ gọi cho thím con ngay.” Lý Trường Châu nói: “Nếu tối nay ký hợp đồng thì chú sẽ bảo thím đi cùng với con.”
Chú thím đều là người giám hộ của Lý Nguyên.
“Vâng ạ.” Lý Nguyên gật đầu, sau đó tắt cuộc gọi video.
…
Lý Nguyên không ăn cơm, trực tiếp đi gõ cửa văn phòng Hứa Bác.
“Vào đi!” Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Chào thầy Hứa.” Lý Nguyên mở cửa, nói thẳng: “Em vừa gọi về nhà, em và chú em đều đồng ý ký hợp đồng với võ điện Tinh Hỏa.”
“Bây giờ em sẽ gọi cho Vạn điện chủ, thầy thấy có được không?” Lý Nguyên hỏi thẳng vào vấn đề.
“Ký hợp đồng ngay bây giờ hả?” Trong mắt Hứa Bác lướt qua vẻ ngạc nhiên: “Em không đợi kết quả từ Sở Võ đạo hả?”
“Không đợi ạ.” Lý Nguyên lắc đầu nói: “Em và gia đình đều rất vừa lòng với điều kiện do Vạn điện chủ đưa ra, và đều cảm thấy không cần phải chờ.”
“Có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào, kể cả tối nay cũng được.” Lý Nguyên nói thêm.
“Ha ha.”
“Hay lắm!” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Bác hiện lên vẻ tươi cười: “Em suy nghĩ đúng lắm. Được rồi, thầy sẽ gọi video cho Vạn điện chủ, chắc là ông ấy chưa về tới nhà.”
“Em nhớ đừng lên tiếng.”
Lý Nguyên gật đầu.
Ngay trước mặt Lý Nguyên, Hứa Bác gọi video cho Vạn điện chủ.
Ting!
Ánh sáng tụ lại thành hình chiếu.
Cuộc gọi kết nối.
“Lão Vạn.” Hứa Bác cười gọi.
“Thiết Tháp, có chuyện gì vậy?” Vạn điện chủ đang ngồi trên xe, giọng nói mang theo ý cười.
Từ thị giác của Vạn điện chủ là không thấy Lý Nguyên.
“Nói cho ông một tin tức tốt.” Hứa Bác cười nói: “Lúc nãy Lý Nguyên gọi điện thoại cho chú thím em ấy, bọn họ vốn định đợi xem điều kiện của Sở Võ đạo, có điều thằng nhãi Lý Nguyên hiểu chuyện, chủ động khuyên gia đình đồng ý ký hợp đồng với võ điện Tinh Hỏa của ông.”
“Theo điều khoản hợp đồng mà ông định ra, không cần bổ sung thêm gì cả.”
“Ông xem khi nào ký hợp đồng được?” Hứa Bác cười hỏi: “Tối nay hoặc sáng mai đều được. Ông thấy sao?”
“Quyết định nhanh vậy hả?” Vạn điện chủ có chút ngạc nhiên, ý cười trên mặt đậm hơn vài phần: “Hay lắm, xem như tôi không nhìn lầm người.”
“Thằng nhãi kia tin tưởng tôi…”
“Được rồi!”
“Điều khoản hợp đồng vẫn như cũ.” Vạn điện chủ nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngoài tài trợ cá nhân một triệu Lam Tinh tệ cho em ấy, tôi sẽ tặng thêm cho em ấy một triệu điểm tích lũy.”
“Ha ha, không hổ là điện chủ một vùng, ra tay hào phóng quá đi!” Hứa Bác cười nói: “Một triệu điểm tích lũy tương đương với một triệu Lam Tinh tệ rồi!”
“Lúc nãy trước khi đi, ông cứ khen thằng nhãi kia mãi, tôi tin ánh mắt của ông.” Vạn điện chủ mỉm cười: “Hơn nữa, ông cũng biết mà, điểm tích lũy không có nhiều tác dụng với tôi, cho ai cũng vậy thôi!”
“Vậy tôi thay Lý Nguyên cảm ơn ông.” Hứa Bác cười nói: “Ông yên tâm, Lý Nguyên là một đứa nhỏ biết cảm ơn, sẽ không làm ông thất vọng đâu.”
Vạn điện chủ cười.
“Tối nay tôi có bữa tiệc phải đi… Hẹn 10h sáng ngày mai ký hợp đồng đi.” Vạn điện chủ nghĩ nghĩ rồi nói: “Cho học sinh ông nghỉ nửa ngày, không thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề.” Hứa Bác cười nói.
Sau đó, hai người tắt cuộc gọi.
“Lý Nguyên, nghe rõ chưa?” Hứa Bác nhìn về phía Lý Nguyên, cười nói: “điểm tích lũy là tiền nội bộ trong võ điện Tinh Hỏa, có thể đổi được rất nhiều thứ tốt. Một triệu điểm tích lũy có giá trị tương đương với một triệu Lam Tinh tệ.”
“Cảm ơn thầy.” Lý Nguyên thật lòng thật dạ cảm ơn.
Cậu nghe rõ cuộc đối thoại vừa rồi. Nếu không phải thầy Hứa Bác cố tình nói tốt về cậu thì chắc là cậu sẽ không có thêm một triệu điểm tích lũy.
“Cảm ơn tôi làm gì?”
“Tôi làm thầy, tất nhiên là phải suy nghĩ cho học sinh mình rồi.” Hứa Bác phất tay, cười nói: “Nếu không thì tôi đi làm thầy làm gì?”
“Tôi giúp em, cũng vì em có năng lực.” Hứa Bác cười nói: “Mau đi ăn cơm đi!”
“Ngày mai em tới trường học trước, tôi sẽ cùng em đi ký hợp đồng.”