“Trong số các tố chất thân thể thấp hơn cấp 10, tố chất thân thể giữa cấp 7 và cấp 8 là chênh lệch nhiều nhất, các số liệu gần như gấp đôi.” Lý Nguyên thầm nghĩ: “Nếu học sinh đại học võ đạo không thể thức tỉnh linh tính võ đạo, thì rất nhiều người đến khi tốt nghiệp đại học cũng chưa chắc đạt được cấp 8.”
Nhờ các cuộc trò chuyện với nhiều vị võ giả trong võ điện, Lý Nguyên đã có nhiều hiểu biết hơn.
Có tám phần võ giả nhập giai là thức tỉnh linh tính võ đạo.
“Mình có thể tăng nhanh chủ yếu là nhờ Nguyên Lực Tinh đan.” Lý Nguyên nghĩ nghĩ: “Khả năng tiêu hóa của của cơ thể mình… tuy không mạnh cỡ một tháng hai viên như lời nói của thầy Hứa Bác, nhưng hai mươi ngày tiêu hóa một viên cũng đủ ghê gớm lắm rồi.”
Trải qua hơn hai tháng, Lý Nguyên đã uống tổng cộng bốn viên Nguyên Lực Tinh đan.
Dù phải tốn rất nhiều tiền, nhưng hiệu quả cũng rất tốt.
Nếu không có Nguyên Lực Tinh đan, chỉ dùng khí huyết dược dịch cơ sở thôi, thì theo sự đánh giá của Lý Nguyên, tố chất thân thể hiện nay của mình chỉ khoảng cấp 7.3 hoặc 7.4 thôi.
“Thầy Hứa Bác nói không sai.”
“Khi tố chất thân thể mạnh đến một mức độ nhất định, đừng nói là tiếp tục tăng lên, chỉ cần duy trì thôi cũng khó.” Lý Nguyên bỗng nhiên phất tay.
Vù!
Chưởng sắc bén như đao, xé rách không khí.
Từ khi cấp bậc sinh mệnh đột phá cấp 7.5, Lý Nguyên cảm giác rõ ràng rằng hiệu quả của Nguyên Lực Tinh đan đang giảm dần.
Ăn cơm dinh dưỡng? Dùng khí huyết dược dịch cơ sở? Hiệu quả còn kém hơn nhiều nữa.
Lý Nguyên có thể đoán được là khi mình thành võ giả, nếu mình chỉ ăn cơm dinh dưỡng, uống khí huyết dược dịch cơ sở, thì tố chất thân thể sẽ rất khó tăng lên.
Đến lúc ấy, tác dụng phụ trợ tu luyện của Nguyên Lực Tinh đan cũng sẽ giảm hơn phân nửa… Thân thể càng mạnh, năng lượng cần khi tu luyện, chém giết đều sẽ tăng mạnh theo.
Nếu muốn tăng cấp với tốc độ nhanh chóng mãi mãi? Một là phải sử dụng bảo vật cao cấp hơn nữa, hai là cơ thể có thể chịu được.
“Linh tính võ đạo!”
“Nếu có thể tu luyện tu hành pháp cấp cao thì có thể trực tiếp hấp thu nguyên lực trong vũ trụ.” Trong mắt Lý Nguyên lướt qua ánh sáng: “Thảo nào liên minh thất tinh lại coi trọng linh tính võ đạo đến như vậy.”
Tu luyện tu hành pháp cấp cao có thể tiết kiệm một lượng tài nguyên khổng lồ.
Không chỉ có lợi cho cá nhân, mà còn có lợi cho toàn bộ văn minh nhân loại.
Nghĩ đến đây, Lý Nguyên giơ đồng hồ thông minh lên xem số dư tài khoản của võ điện và ngân hàng quốc gia.
Ngân hàng: 1.124.127 Lam Tinh tệ
Điểm tích lũy võ điện: 1.946.880
Điểm tu hành võ điện: 750.000
…
Chín giờ tối, Lý Nguyên thay đồ xong, đi ra khỏi phòng võ đạo, đi về phía thang máy.
“Bây giờ mới về hả Lý Nguyên?”
“Dạ chú Vương.”
“Chào anh Liễu.”
Thỉnh thoảng có võ giả chào hỏi Lý Nguyên với vẻ nhiệt tình, Lý Nguyên đều đáp lại từng người.
“Lý Nguyên, về nhà hả? Hai đứa em của cậu mới vừa xuống lầu đấy!” Một thanh niên tóc húi cua mặc đồ huấn luyện viên vừa lúc đi xuống, cười gọi Lý Nguyên.
“Vâng, cảm ơn anh Lưu.” Lý Nguyên cười nói.
Thanh niên tóc húi cua mới vừa tốt nghiệp đại học võ đạo và trở thành võ giả không được bao lâu, phụ trách dạy lớp võ đạo công cộng miễn phí.
Lý Thiến Thiến và Lý Mộ Hoa đều xem như học sinh của anh ta, vậy nên anh ta khá là quen thuộc với Lý Nguyên.
Hơn hai tháng qua, đám võ giả trong phân điện của võ điện Tinh Hỏa khu Quan Sơn đều biết Lý Nguyên là thiên tài võ đạo được ký hợp đồng cấp B trước thời gian.
Võ giả ký hợp đồng cấp B đều là võ giả có cấp bậc thấp nhất là 16 trong tương lai, đồng thời có được xác suất trở thành nguyên võ giả, tóm lại là tiềm lực rất lớn.
Sau đó nữa là Hình huấn luyện viên vốn là tổng huấn luyện viên, mỗi lần thấy Lý Nguyên đều cực kì nhiệt tình, khách sáo, huống chi là đám huấn luyện viên và võ giả bình thường.
“Trước kia, mình chỉ là một học sinh bình thường, tới tòa nhà võ điện còn không vào cửa được nữa, ai lại nhìn thẳng vào mình chứ?” Lý Nguyên thầm nói.
“Bây giờ thì sao? Khi anh Lưu dạy Thiến Thiến và Mộ Hoa tu luyện cũng nhiệt tình hơn dạy những học sinh cấp hai khác nhiều.
Bản thân mình mạnh mẽ, người xung quanh cũng hòa ái, dễ gần hơn.
Cửa thang máy mở ra, Lý Nguyên đang chuẩn bị đi vào, ánh mắt đột nhiên cứng lại.
Có người quen.
“Lý Nguyên?” Hình như nữ sinh trong thang máy cũng hơi bất ngờ.
“Lâm Lam Nguyệt, đã lâu không gặp.” Lý Nguyên hào phóng nói.
Mấy tháng trước, hai người thách đấu giả tưởng, đã gây nên một cơn sóng gió trong trường.
Nhưng mà lâu như vậy rồi, Lý Nguyên không còn bất kì biểu hiện gì, cộng thêm chương trình học lớp mười hai càng ngày càng nặng nên mọi lời đồn đều tan thành mây khói.
Trái lại, thỉnh thoảng hai người gặp nhau ở trường còn có thể chào hỏi nhau.
Hôm nay Lâm Lam Nguyệt không mặc đồng phục tập võ mà mặc quần áo bình thường. Cô mặc bên trên một cái áo khoác dài bằng vải cashmere, bên trong là áo len cổ lọ mỏng, khiến làn da trông trắng nõn hồng hào. Bên dưới cô mặc một chiếc quần jean màu xanh nhạt, tôn lên đôi chân thon dài duyên dáng.