Thiếu niên này bình tĩnh không giống như đang giả bộ, là thật sự không sợ hãi. Vẻ mặt này nếu là người lớn tuổi thì không lạ lùng, nhưng một thiếu niên lại có được sự bình tĩnh như thế thì tuyệt đối không bình thường.
Y nhìn Tô Minh, ánh mắt không hề dao động nhưng lúc nhìn thì lướt qua người Tô Minh, như muốn từ điểm nhỏ nhặt tìm ra thân phận của hắn.
Tô Minh ngồi đó, toàn thân bị da thú bao lại. Thiếu niên tỉnh lại làm hành động khiến trong mắt hắn có tia khen ngợi, nhưng thiếu niên muốn từ người hắn nhìn ra cái gì thì là điều không thể nào.
“Vết thương trên người ngươi đã có rất nhiều năm.” Tô Minh không đáp lại câu hỏi của thiếu niên, mà dùng giọng hơi khàn khàn nói.
Thiếu niên không lộ vẻ gì, im lặng không nói. Y biết nói nhiều sẽ sai, chỉ nhìn người bắt cóc mình, nghĩ xem rốt cuộc là vì mục đích gì.
“Chắc là lúc ngươi vừa sinh ra không lâu bị một cường giả cố ý bị thương…” Tô Minh không nhanh không chậm nói tiếp.
Thiếu niên thầm kinh ngạc nhưng biểu tình vẫn không thay đổi.
“Hãy cảm nhận vết thương trong người ngươi, coi thử giờ có thay đổi gì.” Tô Minh bình tĩnh nói không chút gợn sóng, nói xong hắn nhắm mắt lại.
Thiếu niên ngây ra, cảnh giác liếc Tô Minh một cái, chần chờ nhắm mắt vận chuyển khí huyết. Lúc y vừa tỉnh không hề phát hiện, bây giờ vận chuyển thì mạnh mở mắt ra. Vừa nãy y rõ ràng cảm nhận được vết thương trong người đỡ hơn chút ít.
Dù giật mình nhưng y cố gắng bình tĩnh. Y biết vết thương của mình lúc năm tuổi bị người hạ Man thuật, nhưng đối phương cố ý làm mình bị thương chứ không chết, kéo dài cha y tu luyện. Khiến cha y mỗi cách một đoạn thời gian phải tiêu hao nhiều khí huyết để cứu mạng y.
Loại vết thương này cực kỳ ác độc, mấy năm nay y ăn vào nhiều thảo dược nhưng chỉ kéo dài hơi tàn, không thể chuyển biến tốt đẹp. Dù là đám Man Công, tộc trưởng cũng hết cách xoay sở. Họ từng nói nếu muốn khỏe mạnh thì cách duy nhất là tìm người năm đó hạ Man thuật, giết chết mới khiến Man thuật đứt đi gốc rễ.
Nhưng hiện tại vết thương trong người y đã đỡ hơn, khiến y không ngờ được. Y hít thở dồn dập, nương xem xét vết thương trong người để che giấu tia sáng trong mắt
Y từng nhiều lần cầu mong ông trời phù hộ y khỏe mạnh, y không muốn làm phiền cha nữa. Mấy năm qua y nhìn khuôn mặt dần già nua của cha, chỉ muốn chết, nếu không phải có việc không nỡ buông bỏ thì đã dứt khoát rồi.
Lần này tộc nhân bộ lạc đi tới rừng mưa này là tích lũy dược vật cho bộ lạc. Y đi cùng không phải vì chữa trị cho mình mà muốn chứng minh bản thân cũng là thành viên trong tộc.
Nhưng một đường được tộc nhân bảo vệ khiến y thầm thở dài.
Hiện tại y cúi đầu, tâm tư lay động, ngẩng đầu thì không che giấu tâm tình nữa, ngơ ngác nhìn Tô Minh, vẻ mặt lộ kích động và khát vọng sống.
“Ngươi…” Thiếu niên hít sâu, thanh âm có chút run.
“Trong người ngươi bị thương rất nặng, ta không thể khiến ngươi hoàn toàn lành lặn, nhưng khỏe hơn chút thì vẫn có thể làm được.” Tô Minh mở mắt ra, hai mắt ẩn sau bộ đồ nhìn thiếu niên như là có thể xuyên thấu con người, bình thản nói.
Thiếu niên bị Tô Minh nhìn, thoáng chốc có cảm giác bị nhìn thấu. Từ nhỏ y đã không phải loại người bình thường, kích động và khát vọng là y cố ý lộ ra. Bây giờ nghe lời Tô Minh nói thì y thầm thở ra, nếu Tô Minh nói lời khẳng định thì y sẽ không tin tưởng.
Y hiểu rõ thương thế của mình.
“Ngươi muốn cái gì?” Thiếu niên yên lặng giây lát sắc mặt hồi phục bình thường, che giấu vội vàng thật sâu trong lòng, nhìn Tô Minh, khẽ hỏi.
“Chỗ này là đâu?” Tô Minh không mất thời gian suy đoán qua lại mà trực tiếp hỏi. Hắn muốn được đến tin tức vốn sẽ khiến người nhìn ra manh mối, cho nên cũng không giấu giếm.
“Nơi này là Quảng Hàm Lâm.” Thiếu niên nhẹ giọng nói, nội tâm chợt động, nói tiếp. “Quảng Hàm Lâm rất lớn, nơi đây chỉ là một phần, đi sâu hơn, sau Hàm Sơn Lâm càng rộng rãi, lớn bao nhiêu thì tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết từ chỗ tôi đến ra ngoài đi nửa tháng thì tới Hàm Sơn thành. Thành này xây dựng dựa vào núi, là con đường phải đi nếu muốn đến Thiên Hàn đại bộ lạc, cho nên cực kỳ phồn hoa.” Thiếu niên nói rất kỹ càng, dù trong lòng có nghi ngờ nhưng không biểu lộ ra ngoài.
“Thiên Hàn đại bộ lạc…” Tô Minh nhíu mày, thầm than. Từ nhỏ hắn đi chỗ xa nhất chính là Phong Quyến bộ lạc, còn về bộ lạc khác thì chưa từng nghe nói qua.
“Thiên Hàn đại bộ lạc chính là một trong hai đại bộ lạc đất Nam Thần. Hàm Sơn thành là ở phía nam đất Nam Thần.” Thiếu niên liếc Tô Minh một cái, lại giải thích, trong lòng ngày càng nghi ngờ người này. Y mơ hồ cảm giác Tô Minh chắc không phải người nơi đây, suy đoán này khiến y bớt đề phòng Tô Minh nhiều.
Y lo lắng nhất là đối phương thuộc bộ lạc đối địch, bây giờ thông qua chút dấu vết khiến y yên tâm hơn.
“Hàm Sơn thành là bộ lạc nào?” Tô Minh bình thản hỏi tiếp. Nếu không phải hắn cố ý muốn thiếu niên yên tâm để hỏi thêm nhiều điều, sẽ không cho thiếu niên nhìn ra manh mối và dấu vết gì.
Tô Minh nói ra câu này càng khiến thiếu niên yên lòng, mặt lộ nét cười.
“Hàm Sơn thành không thuộc về bộ lạc nào mà là của ba bộ lạc nhỏ, chia làm Phổ Khương bộ lạc, Nhan Trì bộ lạc, còn có An Đông bộ lạc, do ba bộ lạc cùng khống chế. Tôi chính là tộc nhân của Phổ Khương bộ lạc, nếu tiền bối có Man chữa trị vết thương cho vãn bối được, vậy sao không gia nhập Phổ Khương bộ lạc của tôi, trở thành khách mời. Phổ Khương bộ lạc tôi rất hiếu khách, nếu tiền bối đồng ý thì có thể dừng chân tại đó, càng dễ dàng hiểu rõ nơi đây. Thậm chí nếu cơ duyên trùng hợp, còn được tư cách bái nhập Thiên Hàn tông!” Thiếu niên nói tới đây làm như vô tình đánh giá thân thể Tô Minh.
“Bái nhập tông này quá khó khăn.” Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, hành động của thiếu niên đều nằm trong mắt hắn, liếc một cái đã nhìn thấu ý tưởng. So sánh với hắn thì người trước mắt chỉ là một Lạp Tô mà thôi.
Thiếu niên sờ mũi, cười khẽ nói.
“Tiền bối nói đúng. Tuy nhập Thiên Hàn tông khó nhưng không phải không thể nào. Mười năm trước ở Hàm Sơn thành thật sự có người vượt qua thử thách, trở thành Man Thiên Hàn tông.”
Tô Minh hơi suy tư, đứng dậy. Hắn có thể thấy được điều thiếu niên nói trừ về thân phận ra, còn lại đều là thật. Những tin tức này không phải cái gì bí mật, đối phương không cần nói dối. Chỉnh lý tin tức trong đầu xong, Tô Minh đại khái hiểu nơi đây là một khu vực hoàn toàn khác với chỗ hắn ở.
Kỳ thực điều này lúc tối hắn nhìn trời sao thì phát hiện ngay. Trời sao nơi đây quen thuộc cũng xa lạ.
Tô Minh đứng dậy, không thèm nhìn thiếu niên, hắn thậm chí không hỏi tên người ta. Dù đối phương nói mình thuộc về Phổ Khương bộ lạc hắn cũng không hỏi han gì, hắn không chút tin tưởng.
So sánh thì dù thiếu niên thông minh nhưng vẫn còn non, như chim nhỏ chưa trải qua sóng gió. Nhìn y, Tô Minh như trông thấy mình trước kia.
Tô Minh đi hướng sâu trong rừng mưa, thiếu niên hoàn toàn ngơ ngác. Y đã thầm suy tính mọi cách biến hóa, thậm chí chuẩn bị một đống lời nói, mục đích cuối cùng là để bảo đảm mình an toàn. Nhưng hôm nay tất cả chuẩn bị đều bị Tô Minh tùy ý bước đi, không có chút tác dụng.
‘Hắn thật sự chỉ hỏi chút tin tức gần đây. Người này thật lạ lùng, nhưng không có ác ý…’ Thiến niên sờ khóe miệng.
Kỳ thực lúc vừa tỉnh y liền phát hiện trong miệng có cảm giác đắng đắng, chắc là bị đút vào thứ gì. Kết hợp với tình hình vết thương đỡ hơn, lại thêm hiện giờ thấy Tô Minh chẳng hề quan tâm bước đi, thiếu niên rốt cuộc khẳng định người này đích thực không có ác ý với mình.
‘Nếu hắn muốn hại mình thì không cần chữa trị cho mình. Bị hắn tra tấn thì mình rồi sẽ nói ra một ít chuyện bí ẩn không liên lụy đến bộ lạc. Nhưng hắn không có, ngược lại chữa trị trước cho mình. Lúc trước hắn vì bắt mình mà dẫn dắt Hắc Thứ thú, giờ nghĩ lại thì cũng là cố ý chọn loại thú đó. Bởi vì nó tương đương với tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh, A Mãnh đại ca có thể đối phó, sẽ không khiến tộc nhân chết đi.’
Trong đầu thiếu niên xoay chuyển nhiều lần, mắt thấy Tô Minh sắp biến mất, vội vàng đứng dậy chạy nhanh vài bước.
“Tiền bối hãy dừng bước!”
Thanh âm của y truyền ra trong rừng mưa nhưng không khiến Tô Minh ngừng chân. Cơ thể chợt lóe, hắn đã biến mất trong tầm mắt thiếu niên, không thấy bóng dáng.
Thiếu niên chạy thêm một đoạn đường, không phát hiện cái gì, biểu tình lộ hối hân.
‘Ai, sao người này đi nhanh như vậy. Mình cẩn thận quá hóa hư chuyện, bỏ lỡ cơ hội chữa thương.’ Thiếu niên càng nghĩ càng hối hận, vẻ mặt chần chờ như khó thể đặt quyết tâm.
Bỗng nhiên phương xa trong rừng truyền đến tiếng vèo vèo, thiếu niên không động đậy. Y có thể cảm giác được đó là tộc nhân đang tới gần. Quả nhiên không lâu sau, thanh niên tầng thứ bảy Ngưng Huyết lao ra trước tiên, theo sau là các tộc nhân, không ai chết.
Nhìn thiếu niên bình yên, đám người đó đều thở ra. Thanh niên tên A Mãnh tới gần nhỏ giọng hỏi nhưng thiếu niên đều lắc đầu, không mở miệng, cũng không nói ra chuyện của Tô Minh. Trong lòng y có suy nghĩ riêng, không chần chờ nữa mà đặt quyết tâm.
Trong rừng mưa, Tô Minh yên lặng bước đi, hắn đã tháo xuống da thú, vẻ mặt mê mang đi hướng dãy núi.
‘Đất Nam Thần.’
‘Hàm Sơn thành.’
‘Thiên Hàn đại bộ lạc…Thiên Hàn tông!’ Tô Minh không hiểu cái gì là Thiên Hàn tông, nhưng thông qua lời nói và vẻ mặt của thiếu niên, hắn mơ hồ hiểu ra.
‘Thiên Hàn tông chắc là khác với bộ lạc…’
“Nơi này là Đất Nam Thần, cách nhà mình…bao xa…” Tô Minh khẽ thở dài. Hắn chỉ nhớ người áo đen từng nói Ô Sơn là khu vực Tây Minh. Phong Quyến bộ lạc là dòng phụ của Miêu Man.