“Không được, kiếm của mẹ ngươi để lại cho ngươi, sao ta có thể lấy được?” Cố An cũng vội vã xua tay nói, hắn quả thật nói thật, kiếm có lai lịch loại như vậy sợ là có rất nhiều, sẽ phiền phức.
Lý Nhai cúi đầu liếc nhìn vỏ kiếm, suy nghĩ của hắn chìm trong ký ức: “Thanh kiếm này gọi là Thiên Túc, từ lúc ta ba tuổi, nó đã ở bên ta, hiện giờ ta đã không thể phát huy hết toàn bộ uy lực của nó, hơn nữa cũng không có tư cách tiếp tục sử dụng nó nữa, để lại cho ngươi cũng tốt, có lẽ ở trong dược cốc này còn có thể đợi thêm một vị người hữu duyên.”
Cố An nghi hoặc hỏi: “Ngươi tại sao không có tư cách? Thanh kiếm này sẽ không phải là có liên quan tới hoàng thất chứ? Vậy thì ta cũng không dám nhận đâu.”