Nhìn kết quả giám định, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hoa Nhạc… Hẳn là nằm vùng mới.
Chuyện này không ngoài ý muốn, hắn đã thấy nhiều nằm vùng.
Nhưng không có một nằm vùng nào so được với Liễu Tinh Thần, những người khác có lẽ đều chỉ nhìn chằm chằm từ phía xa.
Không dám tùy ý tới gần.
Mà thứ khiến cho Giang Hạo nghi hoặc chính là.
Chính mình có giá trị gì không muốn người biết sao? Hắn muốn hỏi nhưng lại không thể.
Chỉ có thể âm thầm điều tra thêm một chút, chắc là có quan hệ với Thiên Hương Đạo Hoa.
Mà câu cuối cùng làm cho hắn rất là ngoài ý muốn, đối phương muốn trồng hoa, còn sẽ bảo hộ hắn chu toàn.
Đúng là không phải người vong ân phụ nghĩa.
Thế nhưng… Trồng không được thì sẽ như thế nào? Chắc kết cục sẽ còn thảm hơn so với việc ở lại Ma Môn.
Nhưng đây cũng là một loại lựa chọn, lỡ như Thiên Âm Tông thật sự từ bỏ hắn, gia nhập Huyền Thiên Tông cũng chưa chắc là không thể.
Chẳng qua đến lúc đó, nhất định sẽ khó hơn hiện tại rất nhiều.
Cho nên tốt hơn hết vẫn không nên rời khỏi Thiên Âm Tông trong lúc này.
"Ngươi không cần vội trả lời ta."
Trong lúc Giang Hạo muốn từ chối, Hiên Viên Thái ngăn cản hắn:
"Dù cho cuối cùng ngươi vẫn ở lại Thiên Âm Tông, ta cũng hi vọng mọi người có thể kết giao bằng hữu.
Con đường tu tiên rất xa, hôm nay là địch nhưng ngày mai cũng có thể là bạn thân sinh tử. Nhưng ta quả thật không thể can thiệp vào chuyện người nào của Huyền Thiên Tông sẽ đến, sẽ nói gì, sẽ đưa ra quyết định gì."
Giang Hạo khẽ gật đầu, không nói chuyện.
Sau đó, bọn hắn lại trò chuyện một chút về việc chế phù.
Hiên Viên Thái nhắc đến Thập Vạn Kiếm Phù ngăn cản hắn rời đi, hỏi có phải là do Giang Hạo tự mình vẽ hay không.
Khi lấy được câu trả lời chắc chắn, hắn liền nói về kinh nghiệm chế phù của mình.
Thuận tiện chỉ bảo một chút.
Giang Hạo rất cảm ơn đối với chuyện này, cũng khiêm tốn thỉnh giáo.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã để hắn thu được lợi ích không nhỏ.
Dùng tay phác hoạ việc khống chế linh khí, dùng vận chuyển linh khí chi tiết để khống chế chất lượng.
Có rất nhiều thứ mà Giang Hạo chưa từng nghe qua.
Thấy thời gian cũng đã dài, hắn liền đứng dậy rời đi.
Đi ra cửa lớn nhà giam, Giang Hạo hít một hơi thật sâu.
"Huyền Thiên Tông thật sự muốn tới, không biết Thiên Âm Tông sẽ ứng đối ra sao." Hắn thấp giọng tự nói.
Chuyện này không có đáp án, chỉ có thể nhìn xem tình hình lúc đó.
Thế nhưng nhìn tình hình trước mắt, bản thân mình thật sự sẽ dữ nhiều lành ít.
"Không đủ mạnh."
Trong lúc nhất thời, hắn bất giác nhớ tới đào quáng, nếu như có thể đi vào đào một trăm năm…
Thật ra cũng không cần đào quáng một trăm năm, chỉ cần có thể an tĩnh tu luyện một trăm năm là được.
Chỉ tiếc Thiên Hương Đạo Hoa xuất hiện khiến cho hắn khó có thể yên tĩnh tu luyện.
Có được có mất, phải học được cách thích ứng.
Sau đó, hắn lấy bản vẽ của Hồng Vũ Diệp ra, dự định đi mua sắm tài liệu.
Như vậy sẽ có thể chắp vá ra một cái trận pháp.
Chẳng qua, sau khi hỏi giá cả tại phiên chợ, hắn không khỏi ngây người.
"1300?"
Như này quá đắt rồi?
Người bán đồ trận pháp lắc đầu nói:
"Như thế đã là bán rẻ cho ngươi rồi, thứ ngươi muốn khác với bình thường, đây là trận pháp Tụ Linh đã được cải biên. Nhưng người bình thường cũng không sửa đổi đến mức kỳ lạ giống như ngươi.
Ta hoàn toàn không biết tác dụng của chút trận văn thêm vào này, hình như là không thể kiêm dung. Thế nhưng những vật này tách ra lại hết sức bình thường, ta đều có thể hiểu được.
Chẳng qua đồ vật cần một chút thời gian."
"Không còn hàng sao?" Giang Hạo càng thêm ngoài ý muốn.
Lần trước lúc Hồng Vũ Diệp đưa bản vẽ trận pháp cho hắn, hắn đã chuẩn bị tốt là mình sẽ tiêu tốn không ít linh thạch.
Lần này không chỉ hao tốn nhiều mà còn không dễ mua được.
"Ba ngày mới đủ." Trận Pháp Sư duỗi ra ba ngón tay rồi nói.
Sau khi do dự một chút, Giang Hạo đi đến Tinh Thần Lâu, đối phương ra giá một ngàn sáu, có sẵn hàng.
Cuối cùng hắn lại trở về tìm Trận Pháp Sư, giao cho đối phương ba trăm tiền đặt cọc.
Ba ngày sau.
Hắn giao linh thạch, thành công lấy được tài liệu, bắt đầu bố trí trận pháp.
Chỉ cần nhìn xem trận đồ bày ra là tốt.
Qua một lúc sau, trận pháp thành công tăng lên.
Thấy vậy hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự tồn tại của trận pháp này chính là vì phòng ngừa Thiên Hương Đạo Hoa ảnh hưởng đến xung quanh.
Càng nhiều người biết được đặc thù của nơi này càng dễ dàng mang đến phiền toái.
Chỉ có cực ít người biết đến sự tồn tại của Thiên Hương Đạo Hoa, người bình thường nhìn thấy đều chỉ sẽ cảm thấy đây là linh dược không tệ. Người có chút nhãn lực đại khái sẽ nghĩ không phải là hoa gì cả, thế là muốn đoạt bảo. Phiền toái cứ liên tục không ngừng như vậy.
Bạch Chỉ trưởng lão không công khai chuyện này, chính là vì muốn khiến cho người có năng lực phát hiện ra Thiên Hương Đạo Hoa mắc câu.
Mính Y sư tỷ, Liễu Tinh Thần, con thỏ, đều đi tới như thế.
Thế nhưng dám cắn câu thì chỉ có một mình Hồng Vũ Diệp.
Sân nhỏ.
Giang Hạo tiến đến, thấy con thỏ đang ghé vào bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa chảy nước miếng.
Hắn cũng không thèm để ý, lần sau sẽ có người giáo huấn nó.
Lúc này trời đã đen, hắn dự định nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu chế phù.
Nhưng vừa mới ngồi xuống tu luyện, lông mày liền nhíu lại.
Hắn phát hiện linh khí hôm nay thông thuận ngoài định mức.
Bởi vì Bạch Dạ, dù cho hắn đã phá giải Phong Linh Thuật, thế nhưng vừa mới bắt đầu đều sẽ có một ít ảnh hưởng.
Thế nhưng hôm nay lại không có một chút ảnh hưởng gì, không chỉ không có thậm chí còn thông thuận thoải mái dễ chịu hơn trước đây rất nhiều.
Chuyện này khiến hắn nhớ tới trận pháp.
"Oa oa ~ chủ nhân ngài bày trận pháp gì thế? Ta cảm thấy linh khí trên đường hôm nay rất cho Thỏ gia ta mặt mũi." Bên ngoài truyền đến tiếng hưng phấn của con thỏ.
Nghe vậy, Giang Hạo yên lặng không nói.
Sau đó, hắn bắt đầu bình tâm tĩnh khí.
Trạng thái đi đến tốt nhất mới thuận tiện chế phù , chờ sau khi thuần thục đối với Trị Liệu Phù, có thể tiếp tục học tập các Linh Phù khác.
Chỉ cần biết chế phù thì dù cho không ở trong tông môn, cũng có thể sống sót thật tốt.
Sáng sớm.
Giang Hạo thả phù bút trong tay ra, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Một đêm hắn vẽ ra mười tấm phù.
Ngay từ đầu đều có thể thành công, thế nhưng càng đi về phía sau thì xác suất thành công đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Rất kỳ quái.
Nhưng vẫn thành công tám cái, muốn nghỉ ngơi một hai ngày.
Sau khi cẩn thận nghiên cứu, hắn cảm giác nguyên nhân thất bại hẳn là mình mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm.
Gánh nặng về sau của thần thông quá lớn.
"Có thể thử không dùng thần thông."
Nhưng như vậy lại phải lãng phí không ít tài liệu, nhưng muốn đi đến càng xa thì tiêu hao là chuyện tất nhiên.
Ba ngày sau.
Giang Hạo nhìn phù lục thất bại, lắc đầu thở dài.
Không dùng thần thông thì tỉ lệ thất bại còn tăng lên nhiều, đạt đến một nửa.
Thế nhưng lại không có loại cảm giác mệt mỏi kia.
Sau khi thu dọn xong, hắn tới viện thu bọt khí.
【 Tu vi + 】
【 Khí huyết + 】
【 Lực lượng + 】
"Đi, đi Linh Dược Viên."
Giang Hạo đi ra phía ngoài, con thỏ nhảy lên rồi đi theo.
"Chủ nhân, mỗi ngày ngài đều lặp đi lặp lại như này không thấy tẻ nhạt sao?" Con thỏ hỏi.
"Ngươi phải học được cách hưởng thụ loại cuộc sống này." Giang Hạo đáp.
"Chủ nhân nuôi ta lợi hại như vậy, mạnh như vậy mà không để bọn hắn cảm nhận dáng vẻ vô địch của ta một chút, chủ nhân không tịch mịch sao?" Con thỏ hỏi.
Giang Hạo mỉm cười.
Vẫn là câu nói kia, nơi này của hắn không chứa nổi Đại Yêu.
Đến lúc đó sẽ thả tự do cho nó.
Đi vào Linh Dược Viên, Giang Hạo liền phát hiện Trình Sầu đang vô cùng ủ rũ.
"Xảy ra chuyện rồi sao?" Giang Hạo hỏi.
Từ sau chuyện Cốt Hoa, hắn liền biết Linh Dược Viên cũng không yên bình.
"Giang sư huynh, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ." Trình Sầu có chút lúng túng, nói:
"Không phải là chuyện của Linh Dược Viên, là chuyện của đệ tử mới nhập môn."
"Đệ tử mới nhập môn?" Giang Hạo trong nháy mắt liền nhớ tới Tiểu Li và Lâm Tri.
"Là Tiểu Li sư muội… Nàng quá ầm ĩ." Trình Sầu thở dài nói.
Nhanh như vậy đã bắt đầu rước lấy phiền phức rồi? Giang Hạo hơi kinh ngạc.
------
Dịch: MBMH Translate