Dưới lầu các đơn sơ trong Linh Dược viên.
Giang Hạo xử lý một gốc linh dược, thuận tiện nghe xem Diệu Thính Liên muốn hỏi gì.
"Sư đệ, cách ngươi xử lý như vậy không đúng lắm, tuy tính là tạm được nhưng trị ngọn không trị được gốc.
Ngươi đi lấy một ít lá Lam Liên Hoa chôn ở xung quanh, sau đó xử lý như thế, sẽ có thể trị tận gốc dấu hiệu bị héo của linh dược này." Diệu Thính Liên ở bên cạnh tốt bụng nói.
Giang Hạo: "... ."
Học là học được, chỉ là chữa lành rồi, mình làm sao bận rộn làm việc nữa?
Không có làm việc sẽ không có bọt khí.
Giống như Thiên Hương Đạo Hoa trong sân, không tưới nước sẽ không xuất hiện bọt khí.
Giang Hạo nói cám ơn, sau đó hỏi tới mục đích của Diệu Thính Liên:
"Sư tỷ muốn hỏi gì?"
Diệu Thính Liên cũng bắt đầu nghiêm túc:
"Sư đệ có quen với sư huynh Mục Khởi không?"
"Ta là đệ tử nội môn, rất ít khi gặp được đệ tử chân truyền." Giang Hạo uyển chuyển nói.
Mình không quen.
"Vậy sư đệ có từng nghe nói tới chuyện giữa sư huynh Mục Khởi và sư tỷ, sư muội khác không?" Diệu Thính Liên hỏi.
Muốn hỏi rõ ràng như vậy sao? Giang Hạo đặt linh dược đã xử lý xong sang một bên.
Suy nghĩ một lát, hắn mới nói:
"Không."
"Ta cũng cảm thấy hẳn không có." Diệu Thính Liên nói thầm.
Nhưng mà, nàng lại thấy khó hiểu, ban đêm mình vừa tìm tới Mục Khởi, hắn lại muốn tu luyện.
Trước đây không phải như vậy.
Nàng nghi ngờ một lát lại hỏi:
"Vậy hắn có chuyện gì khác thường không?"
"Bị thương có tính không?" Giang Hạo thật sự không nghĩ ra được chuyện gì khác.
"Bị thương à? Hắn bị thương à?" Diệu Thính Liên hơi kích động hỏi.
Nàng biết mình hơi thất thố nên khôi phục lại bình thường:
"Sư đệ có thể nói rõ hơn không?"
Sau đó Giang Hạo nói ra chuyện sư huynh Mục Khởi bị thương ở trong khu quặng mỏ.
Diệu Thính Liên nghe xong thì đứng lên, hình như muốn đi tìm người.
Trước khi đi, nàng còn tốt bụng nhắc nhở:
"Thời gian tới, nếu có tiên tử nào đột nhiên tới gần sư đệ, hoặc muốn làm gì đó với sư đệ, vậy sư đệ phải cẩn thận đấy.
Ta nghe nói có nữ tử mượn chuyện này giết người. Người của Chấp Pháp đường đã điều tra ra được manh mối, bây giờ đang truy tìm tung tích.
Còn nữa, sư đệ tìm đạo lữ thì tốt nhất phải mở to mắt ra.
Sau này, nếu chúng ta vẫn là đồng môn, ngươi gọi ta một tiếng sư tỷ, ta sẽ xem hộ giúp ngươi."
Diệu Thính Liên nói xong những chuyện này, lập tức rời đi.
Chắc là đi tìm Mục Khởi.
Đối phương làm Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc, nàng thật sự không phải là nội ứng sao?
Giám định.
Trước khi Diệu Thính Liên rời đi, giám định đã được hoàn thành.
【 Diệu Thính Liên: Một trong những Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh giáo, tu vi Kim Đan trung kỳ, vì Mục Khởi phản bội Thiên Thánh giáo và gia nhập Thiên Âm tông, trở thành đệ tử nội môn của Đoạn Tình nhai. Những ngày qua vẫn đau khổ vì Mục Khởi, nhận được chỉ điểm của ngươi muốn lập tức đi xem vết thương của Mục Khởi thế nào. Giúp ngươi là muốn cảm ơn ngươi đưa nàng nhập môn, cộng thêm ngươi hơi ngây thơ, đồng thời không có mâu thuẫn với Mục Khởi, giúp tiểu bằng hữu như ngươi cũng là một chuyện vui vẻ. 】
"Lại là người tốt à?"
Giang Hạo hơi chấn động.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu, hắn lại phát hiện có điểm không thích hợp, kết quả giám định nói rõ là không có mâu thuẫn với Mục Khởi.
Nếu có, đại khái có thể nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Diệu sư tỷ.
Có thể làm Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh giáo, đồng thời có thể phản bội trốn ra, lại thuận lợi gia nhập Thiên Âm tông.
Nhìn thế nào cũng không phải là người đơn giản.
Chẳng qua, dường như trong đầu nàng đều là chuyện yêu đương tình ái.
Một khi người như vậy bị sư huynh Mục Khởi vứt bỏ, không chỉ đáng thương mà còn có thể hoàn toàn hắc hóa.
Vậy… Tuyệt đối là chuyện đáng sợ nhất.
Nếu có một ngày, Diệu sư tỷ đột nhiên đi tới trước mặt hắn, hỏi hắn có phải nam nhân trong thiên hạ đều là kẻ bạc tình bạc nghĩa không, vậy thì nguy cơ lại tới rồi.
Giang Hạo lắc đầu, chỉ có thể hy vọng sư huynh Mục Khởi đừng để chuyện nguy hiểm xảy ra.
Tuy nhiên, gặp phải nữ tử như Diệu sư tỷ cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Ở trong Ma môn chắc hẳn rất phiền toái.
Giang Hạo thử tưởng tượng, nếu mình có đạo lữ, vậy với thực lực của mình chưa chắc đã có cách nào bảo vệ được.
Khi chạy trốn lại phải khổ sợ lựa chọn giữa dẫn theo và không dẫn theo.
Cho nên, làm người cô đơn vẫn thỏa đáng hơn.
Sau đó hắn nghĩ đến chuyện có người bị giết,
Chấp Pháp đường quả nhiên biết rồi, nhưng lại không ngờ chỉ có manh mối, còn chưa bắt được người.
Điều này làm Giang Hạo hơi bất ngờ.
Chứng tỏ đối phương quả thật có chỗ dựa, nếu không sẽ không dám tùy tiện giết người như vậy.
Trong chốc lát.
Xử lý xong mấy linh dược, Giang Hạo đi vào trong linh điền điều tra bất ngờ.
Ầm!
Phía sau truyền đến tiếng ngã.
Hắn quay đầu nhìn lại, là một thiếu nữ yếu ớt ngã nhào xuống đất.
"Xin… xin lỗi." Thiếu nữ quỳ gối trước mặt Giang Hạo không ngừng xin lỗi.
Giang Hạo cẩn thận quan sát đối phương, phát hiện tay chân đối phương không có sức, sắc mặt tái nhợt.
Là làm lụng quá mức vất vả.
"Đi sang một bên nghỉ ngơi đi." Hắn bình tĩnh nói.
Thiếu nữ nhìn Giang Hạo với vẻ khó tin, sau đó cảm kích nói:
"Cảm… cảm ơn tiên trưởng."
Đây là một người bình thường, dáng vẻ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.
Giang Hạo không biết nàng làm sao tới Thiên Âm tông, nhưng không ngoài ba loại.
Bị bán tới, bị cướp tới, từ nhỏ sinh ra trong Thiên Âm tông làm nô làm phó.
Chắc đối phương vừa tới Linh Dược viên của Đoạn Tình nhai không bao lâu.
Nếu không sẽ không đến mức kinh ngạc như vậy.
Tuy nhiên, Giang Hạo không để ý tới những chuyện này. Hắn để ý là, bây giờ cũng không xuất hiện chiến sự.
Tại sao có người vất vả quá độ?
Hắn cẩn thận quan sát người trong Linh Dược viên, phát hiện thiếu mất vài người
Chờ tới khi hắn hỏi thăm, mới phát hiện có một số người bị điều đến nơi khác hỗ trợ, các Linh Dược viên khác thiếu một số người.
"Bị giết à?" Giang Hạo nhíu mày.
Người bình thường bị giết, Chấp Pháp đường sẽ không quan tâm, chuyện này chắc hẳn sẽ do các mạch tự nghĩ cách.
Linh Dược viên khác không muốn quản, hay không có cách nào khác?
Chỗ khác có thể xảy ra vấn đề, nhưng chỗ hắn không thể xảy ra vấn đề.
Đáng tiếc là Trình Sầu không ở đây, nếu không có thể bảo hắn quan tâm mỗi ngày.
Sau đó, Giang Hạo gọi con thỏ tới, bảo nó đi dạo xung quanh.
Có phát hiện gì thì lập tức thông báo với hắn.
Sau đó hắn lại bảo người tìm một số người từ ngoại môn Đoạn Tình nhai qua giúp.
Mấy ngày qua, bởi vì Huyền Thiên tông nên hắn không mấy quan tâm tới Linh Dược viên, nếu không sẽ không đến mức xuất hiện sơ suất này.
Không bao lâu, con thỏ nhảy tới:
"Chủ nhân, ta có phát hiện."
Nhanh như vậy à? Giang Hạo kinh ngạc liếc nhìn con thỏ.
Sau đó, hắn đi cùng con thỏ ra ngoài.
Bọn họ cứ đi dọc theo con đường lớn ra ngoài, không bao lâu đi tới trước khu vực chỗ ở của người bình thường, nhìn thấy một nam tử trung niên ngã dưới đất.
"Khí huyết suy yếu, tinh thần suy yếu, không giống làm lụng quá vất vả, trái lại giống như bị bệnh."
Giang Hạo đi qua, ngồi xổm xuống kiểm tra.
Hắn nghi ngờ, bắt đầu kiểm tra thân thể của đối phương.
Đúng là bị bệnh, còn sốt cao không giảm.
Hắn rót một tia linh khí qua, đối phương mới tỉnh lại.
"Tiên, tiên trưởng?" Nam tử trung niên hoang mang nói.
"Có phải dạo này ngươi gặp phải chuyện gì không?" Giang Hạo xua tay bảo hắn không cần để ý.
Sau khi nói chuyện một lát, hắn phát hiện trong khoảng thời gian này đối phương vẫn luôn nằm mơ.
Thường xuyên mơ thấy có một nữ tử đang dụ dỗ hắn.
Còn là cùng một nữ tử.
Dụ dỗ trong giấc mơ à? Giang Hạo hơi bất ngờ. Đây là thuật pháp gì?
Hơn nữa tìm người bình thường có ý nghĩa gì?
Tu luyện à?
Không thể nào. Ai trong tông môn còn lấy người bình thường ra tu luyện chứ?
Những người bình thường này dùng để làm việc, dùng bọn họ tu luyện sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Ra ngoài tùy tiện tìm một tòa thành là có thể muốn làm gì thì làm.
Đây là chuyện thường xảy ra, nếu không Thiên Âm tông làm sao được gọi là Ma môn?
------
Dịch: MBMH Translate