"Sư đệ?" Một vị nam tử dáng người thon dài, suất khí lãnh ngạo tò mò hỏi Hàn Minh: "Có chuyện gì vui sao?"
"Mục sư huynh." Hàn Minh cười nói: "Không phải chuyện gì to tát, ta vừa đi tìm Giang sư huynh, hắn đồng ý so tài với ta."
"Ồ?" Mục Khởi hơi hào hứng nói: "Giang sư đệ này ta có ấn tượng, tính tình hắn đạm bạc, vẫn luôn quản lý Linh Dược viên. Hắn không biết ngươi đã tấn thăng Trúc Cơ trung kỳ sao?"
"Chắc là biết." Hàn Minh hơi ngẫm nghĩ, rồi tiếp tục nói: "Ta không ẩn giấu tu vi, chắc hắn cũng đã nhìn ra."
"Sư đệ cũng nên cẩn thận." Mục Khởi hảo tâm nhắc nhở:
"Hắn vừa mới ra khỏi Ma Quật, trong Ma Quật có rất nhiều kỳ ngộ, hắn có thể gặp được. Nếu không nhất định sẽ không luận bàn với sư đệ. Đương nhiên, cũng có khả năng là hành động bất đắc dĩ. Nhưng cẩn thận một chút luôn tốt."
Sau đó Mục Khởi quay người rời đi.
Hàn Minh chau mày thầm nghĩ, nếu có kỳ ngộ cũng không nhất định thắng được chính mình Trúc Cơ trung kỳ.
Nhưng vẫn cần phải cẩn thận.
Cùng là sư huynh đệ, tuổi tác tu vi không chênh lệch nhiều.
Một khi khinh thường đối phương, có thể sẽ vạn kiếp bất phục.
Thế nhưng, hắn vẫn tin tưởng mình có thể thắng rất nhẹ nhàng.
————
Ngày tiếp theo.
【 Khí huyết +1 】
【 Tu vi +1 】
【 Tu vi +1 】
【 Lực lượng +1 】
Giang Hạo thu bọt khí trong sân nhỏ, sau đó tới cửa chờ đợi.
Chờ Hàn Minh tới.
Hôm qua hắn đi bán phù lục, tiếc là nhiều hàng quá bán không hết, cuối cùng bán được hơn một trăm linh thạch.
Trừ đi chi phí, tiền lời chưa đến một trăm linh thạch.
Hôm nay đi chắc chắn sẽ bán càng ít hơn.
Cho nên hắn cũng không có ý định đi, sau này cứ ba hoặc năm ngày đi một chuyến là được.
Khi trở về, hắn lại dùng một trăm linh thạch mua một thanh đao tử tế, Bán Nguyệt.
Là một thanh trường đao màu trắng bạc.
Định dùng để tu luyện Thiên Đao thức thứ nhất.
Tối hôm qua, hắn kích hoạt Không Minh Tịnh Tâm lĩnh hội Thiên Đao thức thứ nhất Trảm Nguyệt.
Tốc độ lĩnh hội không quá nhanh, phải cần thêm thời gian mới có thể lĩnh hội toàn bộ.
Hắn cũng không vội, Ma Âm trảm cũng phải cần chút thời gian mới có thể lĩnh hội, tự nhiên Thiên Đao thức thứ nhất sẽ cần thời gian nhiều hơn.
"Sư huynh." Lúc này, Hàn Minh hạ xuống từ giữa không trung.
Tay hắn cầm linh kiếm, khí độ bất phàm.
"Hàn sư đệ tới thật sớm." Giang Hạo không khỏi cảm khái, đối phương thật sự rất tích cực.
"Không dám để sư huynh đợi lâu." Hàn Minh cười cười, tiếp tục nói: "Sư huynh định luận bàn ở đâu?"
"Ở đây đi." Giang Hạo nói.
"Ở đây sao?" Hàn Minh nhìn về phía căn nhà của Giang Hạo, kỳ quái nói: "Sư huynh không lo chỗ ở bị ảnh hưởng à?"
Nghe vậy, Giang Hạo lắc đầu: "Chắc là không đến mức ấy."
"Sư huynh không thèm để ý thì tốt." Hàn Minh cầm trường kiếm trong tay, thể hiện ra toàn bộ khí tức Trúc Cơ: "Sư huynh, đắc tội."
Ầm!
Trường kiếm của Hàn Minh có lôi đình bao quanh, vừa xông lên hắn đã dùng chiêu thức mạnh nhất, Thiên Lôi kiếm.
Hôm qua, hắn nghe Mục Khởi sư huynh khuyên bảo, nên muốn dùng tư thái mạnh nhất để thắng đối phương.
Giang Hạo nhìn đối phương công kích, vẻ mặt không biến sắc.
Sau đó nắm chặt Bán Nguyệt đao trong tay, ngay lập tức vung đao ra.
Ầm ầm!
Ma Âm trảm.
Lúc này, Hàn Minh xuất kiếm, Thiên Lôi kiếm đối kháng Ma Âm trảm.
Nhưng đao ảnh xuyên qua Thiên Lôi kiếm, quét ngang tới.
Ầm!
Thiên Lôi kiếm nứt gãy, đao ảnh lao về phía Hàn Minh.
Thời khắc nguy cấp, hắn dùng linh kiếm ngăn cản.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Hàn Minh bị đánh bay ra ngoài.
Hắn dùng trường kiếm chống đỡ trên mặt đất, để cho mình miễn cưỡng đứng thẳng.
Nhưng hắn thấy được trường kiếm tràn ngập vết nứt, lồng ngực càng cảm thấy đau đớn hơn.
Mới chỉ một chiêu mà hắn đã cảm nhận được mức độ chênh lệch.
Hắn và Giang Hạo, khác biệt như ngày đêm.
"Hàn sư đệ, đa tạ." Giang Hạo thu đao, khách khí nói.
Hắn vốn định miễn cưỡng chiến thắng, nhưng suy nghĩ của con người rất kỳ quái, mạnh hơn một chút sẽ sinh ra rất nhiều ý nghĩ, ngược lại mạnh một đoạn dài sẽ bắt đầu kính sợ.
Cho nên, hắn dùng một đao quyết định thắng bại.
Hiểu rõ mức độ chênh lệch, sau này sẽ không thường xuyên khiêu chiến, cũng không dễ mang đến phiền toái.
Khuyết điểm duy nhất chính là bị sư phụ biết, rất dễ gây cho mình nổi bật, khó nói kỳ ngộ có thể giấu diếm được hay không.
Nhưng sau khi nhìn Thiên Hương Đạo Hoa, hắn lại yên tâm không ít.
Xảy ra vấn đề gì cũng có thể đẩy lên đóa hoa này.
Đến lúc đó để sư phụ đi tìm Trưởng lão Bạch Chỉ là được.
Thật lâu sau, Hàn Minh mới ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hạo.
Khác biệt so với trước kia, vào lúc này, hắn mang theo một vẻ e ngại xen lẫn kính sợ.
"Giang sư huynh tấn thăng rồi sao?" Hắn khổ sở nói.
"Gặp một chút kỳ ngộ trong Ma Quật, nên mới may mắn thắng được sư đệ, không tính là gì." Giang Hạo chậm rãi nói.
"Đa tạ sư huynh hạ thủ lưu tình." Hàn Minh nói cảm tạ.
Hắn có thể cảm nhận được, tu vi Trúc Cơ trung kỳ của Giang Hạo vững chắc hơn hắn.
"Lần này chẳng qua là luận bàn riêng, sư đệ không cần để ở trong lòng, ta cũng sẽ không đề cập với người khác." Giang Hạo lấy lui làm tiến.
"Đa tạ sư huynh." Hàn Minh nói tiếng cám ơn, sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng đơn độc của đối phương, Giang Hạo kích hoạt thần thông.
Giám định.
【 Hàn Minh: Đệ tử chân truyền của Đoạn Tình nhai Thiên Âm tông, thiên phú tối thượng đẳng, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, được Sơn Hà Chi Linh chiếu cố, trên người mang đại năng truyền thừa. Bị ngươi đánh bại hắn không cam lòng, mong muốn sau này tấn thăng sẽ tới đánh bại ngươi. Nói thêm câu nữa: “May mắn”. 】
Giang Hạo: "..."
Lòng dạ người này nhỏ mọn hay rộng rãi?
Theo lý thuyết ít nhiều sẽ oán hận, nhưng Hàn Minh chỉ muốn lấy lại danh dự.
Hơn nữa, dường như hắn để ý nhất là câu nói may mắn.
"Ta là khiêm tốn, hắn sẽ không cho là ta đang khoe khoang chứ?"
Lắc đầu, Giang Hạo thu dọn một chút, sau đó đi đến Linh Dược viên.
Trước mắt còn có rất nhiều chuyện cần làm, Thiên Hoan các và Thiên Hương Đạo Hoa đều giống như một thanh đao treo trên đỉnh đầu.
Cách duy nhất là trở nên mạnh hơn, quăng hai thanh đao này đi.
------
Dịch: MBMH Translate