Sau mấy ngày, Giang Hạo không phải đưa tù binh đang bị giam giữ đi thì đang kiểm tra xung quanh khu quặng mỏ.
Hắn từng giám định qua Vệ Liệt, tuy không thích nhưng không phải là kẻ phản bội.
Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, thông thường sẽ không bị hắn chú ý tới.
Đáng nhắc tới là đối phương lại là đệ tử chân truyền của Lôi Hỏa phong, chẳng trách giọng điệu lớn như vậy.
Trong tình huống bình thường, mọi người sẽ không xuất hiện xung đột.
Một khi có xung đột thì có thể đánh nhau ở đây.
Chỉ cần không bị thương quá nặng, Chấp Pháp đường căn bản sẽ không quan tâm.
Tuy Chấp Pháp đường quản rất nghiêm, nhưng phần lớn chỉ nhằm vào tình trạng chết và tàn phế.
Giang Hạo không muốn để lộ ra thực lực của mình, cũng không muốn rước họa vào thân.
Cho nên hắn rất ít làm chuyện dư thừa.
Đương nhiên, điều khiến cho hắn đau đầu là mấy ngày này vẫn không thu được bọt khí nào.
Cùng lắm là lúc đi dạo quanh khu quặng mỏ nhìn thấy mấy cái.
Thế này thì hơi khó làm đây.
"Chẳng lẽ mình phải tiến vào trong khu hầm mỏ sao?"
Giang Hạo hơi do dự. Nếu hắn tiến vào khu hầm mỏ chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Nhưng Liễu Tinh Thần đã đặc biệt tới tìm hắn, hy vọng hắn không đi vào trong.
Rất có khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm.
Mạo hiểm vì một ít bọt khí thì quả thật không đáng.
"Chờ một thời gian đi. Có lẽ mình không cần ở lại đây quá lâu." Giang Hạo nghĩ.
Chỉ cần số lượng người đông, hắn sẽ không cần tiếp tục ở lại chỗ này.
Nhưng hắn không cách bao giờ mới có khả năng đánh xong Thiên Thanh Sơn.
Hắn vẫn phải tìm cách tích góp bọt khí.
"Tìm thời gian quan sát thực lực của mấy người xung quanh, lại giám định những người nguy hiểm một lượt, sau đó mình sẽ quyết định xem có cần tiến vào trong hầm mỏ không."
Giang Hạo nhất thời có quyết định.
Lúc này, Vệ Liệt đi tới trước mặt hắn và ném một quyển sách qua.
"Sư huynh, đây là?" Giang Hạo lộ vẻ nghi ngờ.
Quyển sách này là quyển đăng ký, ghi lại là những người vừa tới tháp Vô Pháp Vô Thiên.
Đây là công việc của nhân viên quản lý như Vệ Liệt.
Sao lại ném cho hắn?
"Sau này, ngươi quản chuyện nhận người, nhưng ngươi vẫn thuộc sự quản lý của ta. Ngươi nên làm tốt chuyện của mình, bằng không đừng trách ta không khách sáo với ngươi." Vệ Liệt nói với giọng điệu phẫn nộ, sau đó khựng lại rồi bất chợt nói tiếp:
"Từ hôm nay trở đi, ngươi không chỉ phải đón người, còn phải dẫn bọn chúng vào làm quen với tình hình trong hầm mỏ.
Sức lao động ít, ảnh hưởng tới tiến độ đều tính vào lỗi của ngươi."
Vệ Liệt nói xong, xoay người rời đi.
Giang Hạo nhìn đối phương rời đi, cảm thấy nghi ngờ, sao mình lại cướp công việc của đối phương?
Hơn nữa, mình còn phải tiến vào trong hầm mỏ.
Hắn thấy vậy, lại giám định Vệ Liệt.
【 Vệ Liệt: Kim Đan sơ kỳ, đệ tử chân truyền của Lôi Hỏa phong Thiên Âm tông, đột nhiên bị gọi đi tuần tra xung quanh, trong lòng không thích đám người của Băng Nguyệt cốc, muốn tìm một cơ hội giáo huấn đối phương. 】
Băng Nguyệt cốc?
Giang Hạo biết chắc chắn có người thu xếp cho mình nhận lấy công tác này.
Suy nghĩ đầu tiên của hắn là người của Thiên Hoan các, hiện tại xem ra có lẽ là nội ứng để mắt tới hắn.
Bởi vì mình trồng Thiên Hương Đạo Hoa cho nên bị để mắt tới sao?
"Xem ra đối phương cố ý vào trong hầm mỏ, chỉ không biết hắn có tu vi gì."
Sau khi suy xét, Giang Hạo nhận được nhiệm vụ phải đi tới tháp Vô Pháp Vô Thiên đón người.
Đội ngũ năm người ban đầu còn lại bốn người.
Trừ hắn ra, còn có ba vị đệ tử nội môn Trúc Cơ sơ kỳ.
Một tiên tử đến từ Băng Nguyệt cốc tên Lữ Mộng, có dáng vẻ không tệ nhưng ít nói, làm việc cẩn thận tỉ mỉ.
Hai người còn lại là nam tử trẻ tuổi đều đến từ Yên Vân phong.
Một người gầy gò ốm yếu, tên là Kinh Lâm, một người khác tương đối cường tráng, tên là Mạc Độc.
Tính cách của hai người cũng không quá tốt, tuy thường xuyên nói đùa nhưng kèm theo sự thâm trầm.
Dường như trong phút chốc, bọn họ sẽ đâm dao ngay sau lưng vậy.
Vì lý do an toàn, lúc trước Giang Hạo đã từng giám định qua ba người này. Trong ba người, Kinh Lâm gầy yếu cần phải chú ý nhất. Hắn từ Phong Lôi tông trốn tránh, gia nhập Thiên Âm tông.
Không khéo là trong số tù binh lần này cũng có vài người của Phong Lôi tông.
Giang Hạo lo lắng có người đối phương quen, kẻ địch còn tốt, nếu có tình cảm, lại có thể hơi phiền phức.
Trong chốc lát.
Bốn người tới khu vực nhận người của tháp Vô Pháp Vô Thiên, nhìn thấy bốn tu sĩ suy yếu đang bị trông giữ.
Giang Hạo vừa nhìn thấy bốn người kia, con ngươi lập tức co lại, cảm giác không ổn.
Tuy nhiên hắn không lộ ra mà đi tới nói rõ với người bàn giao, sau này sẽ do hắn tới đón người, sau đó dẫn bốn người đi.
Bọn họ không hỏi quá nhiều.
Lúc này, nếu mình bị kẻ khác mạo danh người khác qua đón người để cứu người đi, không phải rất dễ dàng?
Hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa mà nói với bốn người:
"Đi thôi, ta khuyên các ngươi nên phối hợp, để tránh chịu nỗi khổ da thịt."
Khí tức của bốn người này không đúng, tuy thoạt nhìn là Luyện Khí tầng năm nhưng trên thực tế mỗi người đều có thực lực Kim Đan sơ kỳ hoặc trung kỳ.
Bọn họ tránh được lực lượng của Vô Pháp Vô Thiên hấp thu à?
Hay bọn họ mang theo pháp bảo gì đó, thay thế được lực lượng bị hấp thu?
Lúc này, hắn lại không thể giám định.
Hắn chỉ có thể giả vờ không biết.
Bốn người này có tới 80, 90% là tới cứu người.
Cứ để bọn họ cứu đi, mình không ngăn cản, chỉ hy vọng không bị liên lụy vào trong đó.
"Báo tên tông môn đi." Trên dường đi, Giang Hạo lấy quyển sách ra hỏi.
Thấy bốn người không nói lời nào, Giang Hạo nói thêm một câu:
"Ta kiến nghị các ngươi nên phối hợp, có lẽ tương lai tông môn của các ngươi sẽ tới chuộc người, không có tên thì chẳng khác nào không ở đây.
Đến chết cũng sẽ không có người nào cứu các ngươi đâu."
"Kinh Như của Phong Lôi tông." Một thiếu nữ mở miệng nói.
Giang Hạo nghe vậy, bắt đầu viết tên.
Chỉ là trong lòng hắn hơi bất đắc dĩ, nghĩ thầm người này không có quan hệ gì với Kinh Lâm chứ?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ba người bên phía mình hỏi:
"Bây giờ phải dẫn người tiến hầm mỏ làm quen, trong các ngươi ai dẫn đi?"
Đám người im lặng. Giang Hạo nhìn thấy Kinh Lâm đang giãy giụa, cuối cùng nhìn hắn nói thẳng:
"Kinh sư đệ, ngươi dẫn đi đi."
Giang Hạo không biết bọn họ định làm gì, chỉ hy vọng bản thân bọn họ tự thương lượng.
Bốn Kim Đan có khả năng còn có trung kỳ, mình hoàn toàn không phải là phải đối thủ của bọn họ.
Cần phải nâng cao tu vi trước.
------
Dịch: MBMH Translate