Chỉ cần không phải nơi sâu nhất của hầm mỏ sẽ thông tới bốn phương.
Nhan Hoa đi ở trong hầm mỏ, không có dấu hiệu lạc đường, cũng không có dáng vẻ bị mất mục tiêu.
Nàng đi từng bước về phía trước, rõ ràng rành mạch.
Trong các lối đường thông nhau, nàng cảm giác có hơi nóng.
Vì tiếp tục đi về phía trước sẽ có một miệng nham thạch nóng chảy. Chỗ đó cũng có một con đường đi ra ngoài, tuy nhiên không dễ đi.
"Hắn muốn một mình chạy ra khỏi hầm mỏ sao? Hay là muốn từ nơi này xem tình hình ở bên ngoài?"
Nhan Hoa liếm môi. Nàng không vội, đó là một quá trình. Nàng rất hưởng thụ quá trình bắt con mồi.
Khiến người ta cảm giác rất hưng phấn.
Lúc này, nàng lấy ra một con dao nhỏ chuyên môn dùng để mở da của người khác ra.
"Ôi, không biết hắn nhìn thấy ta rạch ngực hắn ra, lấy trái tim của hắn ra, hắn sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?" Nhan Hoa phất tay khẽ cười nhạo nói:
"Vẻ mặt của hắn chắc chắn sẽ rất tuyệt."
Nàng nhanh chóng biến mất khỏi chỗ đó.
Trong chốc lát.
Nàng đi qua các ngã rẽ, đuổi tới trong một hang động, ở đây đầy khí tức cực nóng.
Giữa hang động có một chỗ nham thạch nóng chảy đang điên cuồng phun ra, chỉ cần rơi vào là có thể dễ dàng hóa thành tro tàn.
Nhan Hoa hạ xuống trong hang động, hơi kinh ngạc.
"Hắn chạy nhanh như vậy sao? Không có lý nào."
Nàng nhìn xung quanh. Tuy nàng nhìn thấy phía đối diện có con đường nhưng vẫn chưa nhìn thấy tung tích của hắn.
Chứng tỏ người đại khái còn chưa qua.
phương pháp theo dõi của nàng cũng không có truy đuổi tới phía đối diện, cho nên...
Nhan Hoa toét miệng cười, sau đó dùng con dao nhỏ ngăn cản phía bên cạnh.
Keng!
Một thanh dao bị chặn lại.
Nhưng bên kia, một thanh đoản kiếm đã đâm vào cổ của nàng nhanh như một tia chớp, điều này làm cho nàng cực kỳ bất ngờ.
Nàng không để ý, quay đầu nhìn về phía sau.
Phụt!
Trường kiếm đâm xuyên qua nàng.
Ngay sau đó, một thanh đao chặt đứt bàn tay cầm đao của nàng, cánh tay rơi xuống đất.
Điều này làm cho nàng chấn động, nàng muốn tiếp tục tìm người.
Nhưng lại có thanh kiếm xuyên qua người nàng từ bên trái, bên phải, phía sau, mấy thanh linh kiếm đâm cho nàng thành con nhím.
Nhưng sắc mặt nàng vẫn không hề thay đổi, cũng không có máu tràn ra.
"Sư đệ, ngươi đúng là nghịch ngợm đấy." Nhan Hoa quay đầu nhìn về phía sau, cái cổ của nàng trực tiếp xoay qua.
Cơ thể tuyệt đối không động đậy.
Lúc này trong mắt nàng cuối cùng xuất hiện một bóng người, đó chính là Giang Hạo.
Đối mặt Nhan Hoa như vậy, trong lòng Giang Hạo trầm xuống.
Nhan Hoa còn khó giết hơn hắn tưởng, dường như nàng không có điểm trí mạng vậy.
Bất kể hắn ra tay thế nào, trên người đối phương vẫn không hề có vết máu.
"Chơi khôi lỗi, còn biến mình thành khôi lỗi luôn à?"
Trong lòng Giang Hạo thở dài.
Nếu không phải giám định cho thấy đây là bản thể, hắn cũng muốn rút lui.
Cảm giác được sự khác thường của đối phương, hắn lại giám định Nhan Hoa. một lần nữa
Trên đó nói có điểm trí mạng tồn tại, chỉ là khó có thể bắt được.
"Hình như sư tỷ đang tìm ta." Hắn khẽ mở miệng nói.
"Sư đệ biết từ bao giờ?" Nhan Hoa tò mò, tuy nhiên vẫn bội phục nói:
"Sư đệ thật sự ưu tú hơn ta tưởng. Khó trách ngươi được lựa chọn trồng Thiên Hương Đạo Hoa.
Sư tỷ thật sự rất thích ngươi."
"Tông môn còn có bao nhiêu kẻ phản bội như sư tỷ?" Giang Hạo hỏi.
Hắn đang dưỡng đao, cần một loại thế.
Bây giờ chắc hẳn là có thể làm được.
"Sư đệ có di ngôn gì không?" Nhan Hoa không trả lời vấn đề của Giang Hạo. Nàng vừa hỏi vừa rút linh kiếm trên người mình ra, cơ thể đã sửa lại tư thế.
Dáng vẻ của nàng không để ý đang chứng minh tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Nàng đã bố trí không ít thứ trên đường, Giang Hạo trốn không thoát được.
Lúc này, Giang Hạo không định trốn, hắn thò tay lấy Thái Sơ Thiên Đao ra, tử khí quanh quẩn trong chuôi đao.
"Sư tỷ, kiếp sau nhớ đề phòng người như ta nhiều hơn, đời này thì thôi."
Giang Hạo vừa dứt lời đã vung thanh đao lên.
Thế lên, trăm nghìn ngọn núi lớn trấn áp xuống.
Thức thứ hai của Thiên Đao, Trấn Sơn.
Ầm ầm!
Thế lớn mạnh mẽ từ trong Thiên Đao trấn áp xuống.
Nhan Hoa trước kia còn có phần khinh thường lại đột nhiên ngây người.
Dường như tất cả đều vượt quá suy đoán của nàng. Ngay cả ánh mắt vốn bình thản cũng hiện lên chút khủng hoảng.
Nhưng không được bao lâu, Thiên Đao đá hạ xuống.
Một đao chém qua mọi cản trở.
Tư tưởng của Nhan Hoa lập tức dừng lại. Cho đến chết, nàng vẫn không biết mình chết bởi thủ đoạn gì.
Ầm!
Máu thịt bay ra.
Dưới Trấn Sơn, Nhan Hoa bị cắt thành bột.
Vì lý do an toàn, Giang Hạo lại chém thêm hai đao Thiên Đao.
Nhưng hắn vẫn lo lắng Nhan Hoa sẽ đứng dậy, trong giây lát hắn ném tất cả máu thịt vào trong dung nham nóng chảy.
Thậm chí chém cả tảng đá dính máu và ném vào.
Như vậy, hắn mới thấy an tâm.
Hắn đứng tại chỗ, bình tĩnh chờ đợi một lát, sau khi xác định đối phương sẽ không bò lên, Giang Hạo mới bắt đầu suy xét tới chuyện kế tiếp.
"Nhan Hoa chết sẽ không mang đến ảnh hưởng cho ta, bây giờ ta phải biết rõ ràng tình hình bên ngoài thế nào."
"Nếu Thiên Âm tông không địch lại, hoặc không kịp ứng chiến, như vậy ở đây sẽ nhanh chóng nổ tung, ta phải mau chóng rời khỏi đây."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ở đây nối liền với bên ngoài, tuy nhiên có thể sẽ gặp phải đám người Tư Đồ Kiếm. Hắn cần phải chờ một lát, để bọn họ đi ra ngoài trước.
Hắn giao đấu với bốn người kia, sẽ không có lợi.
Tiên cơ đã mất, một khi đánh nhau khó nói được sẽ xảy ra chuyện gì.
Giang Hạo liếc mắt nhìn nham thạch nóng chảy, cảm giác sau này phải đề phòng người của Thiên Thánh giáo.
Một Nhan Hoa đã khó giết như vậy, sư tỷ Thính Liên là Thánh nữ dự khuyết, chắc hẳn còn nguy hiểm hơn.
Sư huynh Mục Khởi có dây dưa với Thánh nữ dự khuyết, hắn cũng cần phải cảnh giác một chút.
Hắn chỉ sợ ngày nào đó sư huynh Mục Khởi bị lợi dụng cũng không biết.
Ầm ầm!
Hầm mỏ lại chấn động, ngay cả nham thạch nóng chảy cũng đang điên cuồng phun ra.
"Mình không thể chờ thêm được nữa."
Giang Hạo thu lại Thiên Đao, đang muốn xuất phát.
Chỉ là hắn vừa sải bước đã ngừng lại. Hắn quay đầu nhìn về phía con đường vừa tới, phát hiện có người tiến đến đây.
"Con đường bên kia đã bị chặn lại, chúng ta chỉ có thể đi con đường này." Giọng nói của Bắc Tuyết truyền vào.
Chẳng bao lâu, mấy người Tư Đồ Kiếm đi vào trong hang động. Trong giây lát, Giang Hạo và những người này lập tức đối mặt.
Tất cả mọi người bất chợt kinh ngạc.
------
Dịch: MBMH Translate