Nghe thấy lời nói của Liễu Tinh Thần, Giang Hạo vừa cảm thấy hoang đường vừa bất đắc dĩ.
Người khác không muốn để cho tên của mình xuất hiện tại Chấp Pháp đường.
Hắn thì ngược lại, tìm kiếm nghĩ cách đi lên.
Lần này tên có thể tiếp tục treo ở Chấp Pháp đường, đúng là phải cảm ơn Nhan Hoa.
"Đúng rồi, có chuyện muốn thỉnh giáo sư huynh một chút." Giọng nói của Giang Hạo rất bình tĩnh:
"Ta muốn biết Chấp Pháp đường bình thường sẽ có dạng trừng phạt gì."
"Trừng phạt?" Liễu Tinh Thần thoáng có chút nghi hoặc:
"Tiến vào Vô Pháp Vô Thiên tháp?"
"Ngoại trừ cái này thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Vậy thì có một chút khác, rất nhiều vấn đề đều do từng chủ mạch tự mình giải quyết. Chấp Pháp đường cũng không phải là quản hết tất cả mọi chuyện. Nếu như các chủ mạch không muốn quản thì Chấp Pháp đường sẽ có thể quản lý. Nhưng mà phần lớn đều là phạt bên trên lôi đài."
"Chấp Pháp đường có trừng phạt người đi đào quáng không?" Giang Hạo hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
"Sẽ không, loại chuyện nhỏ nhặt này khẳng định đều do từng chủ mạch làm, Chấp Pháp đường quản nhiều nhất là chuyện tông môn tàn sát lẫn nhau, cùng với phản đồ nằm vùng. Thuận tiện duy trì sự cân bằng ở giữa các chủ mạch." Liễu Tinh Thần giải thích.
Giang Hạo có chút thất vọng mà gật đầu.
Xem ra việc này phải hy vọng vào sư phụ rồi.
"Thật ra ta có chuyện muốn nói thẳng với sư đệ." Liễu Tinh Thần đánh giá Giang Hạo rồi nói:
"Sư đệ Trúc Cơ trung kỳ rồi đúng không?"
"Ừm." Giang Hạo không hiểu:
"Có gì không đúng sao?"
"Cũng không có." Liễu Tinh Thần lắc đầu, tiếp tục nói:
"Sư đệ chừng hai mươi? Thực ra với thiên tư của sư đệ, là có thể trở thành đệ tử chân truyền. Thế nhưng sư đệ nhiều lần có quan hệ cùng với phản đồ , Đoạn Tình nhai không có khả năng dám thu ngươi. Cho nên hiện tại treo ở trên danh sách quan tâm của Chấp Pháp đường cũng có chỗ xấu của nó, sư đệ tốt nhất cũng suy tính một chút."
Nghe vậy Giang Hạo đã hiểu rõ, lúc trước sư phụ biết mình Trúc Cơ trung kỳ, lại không có một chút biểu thị nào, là bởi vì chính mình có liên hệ quá nhiều với phản đồ.
Thế nhưng không có Chấp Pháp đường hạn chế, hắn cũng lo lắng ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.
Cuối cùng hắn chọn tiếp tục làm một đệ tử nội môn.
Ít nhất là không quá bắt mắt.
Nếu chân truyền cứ chọn như vậy, mỗi một người sẽ càng dễ dàng bị chú ý.
Đồng thời hắn cũng không xác định sư phụ rốt cuộc có thể thu hắn hay không.
Hiện tại mà không ở trên danh sách thì quá mạo hiểm.
"Ta phải tiếp tục bận việc, sư đệ nhớ cho kĩ, ngươi vẫn là đối tượng hoài nghi của chúng ta. Ít nhất là trước khi tìm được Nhan Hoa sư muội, ngươi rất khó thoát khỏi tình nghi." Liễu Tinh Thần cất bước muốn rời khỏi, đi hai bước lại nhịn không được mà nhắc nhở:
"Gần đây sư đệ đừng lập công lớn nữa."
Giang Hạo: "..."
Ta cũng không muốn.
Trong công lao của Man Long, hắn đúng là ngoài ý muốn.
Bản thân hắn chẳng qua chỉ là ném một tấm Vạn Kiếm phù đi qua, ai có thể nghĩ tới lại thật sự thành công.
"Đúng rồi, Hiên Viên Thái bị bắt, công lao của sư đệ hẳn là sẽ bị Huyền Thiên tông chú ý." Nói xong, Liễu Tinh Thần đi về phía quặng mỏ.
Chấp Pháp đường muốn kiểm tra những người khả nghi.
"Một tấm Vạn Kiếm phù đắc tội Huyền Thiên tông…"
Phù thật đúng là đắt đỏ.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, Giang Hạo cất bước rời khỏi quặng mỏ.
Nơi này tạm thời không thể đào quáng, chính mình cũng không có khả năng cưỡng chế lưu lại.
Chỉ có thể hy vọng khi quặng mỏ bắt đầu, bản thân mình có thể bị sư phụ trừng phạt vào quặng mỏ.
Hiện tại hắn muốn trở về nhìn Thiên Hương Đạo Hoa một chút.
Tới quặng mỏ đã tầm một tháng.
——
Bên dưới Đoạn Tình nhai.
Sân nhỏ của Giang Hạo.
Con Thỏ ghé vào phía trước Thiên Hương Đạo Hoa, nhìn gắt gao chằm chằm vào lá cây.
Bụng nó kêu ục ục.
Mà Thiên Hương Đạo Hoa lại có mùi thơm dụ hoặc.
Nó há to miệng muốn đi lên cắn một cái.
Rất nhanh, nó lại rụt đầu một cái, vỗ vỗ mặt mình:
"Không được, không được! Chủ nhân trở về Thỏ Gia ta sẽ bị làm thịt kho tàu. Nhưng mà…"
Nó nhìn chằm chằm vào Thiên Hương Đạo Hoa, há miệng định dùng đầu lưỡi liếm một cái.
Liền một cái.
Nó lè lưỡi, lúc lưỡi sắp đụng vào, vẫn là không dám làm loạn mà dự định thu lại.
Nhưng mà đầu lưỡi còn chưa trở về, một thanh đao rút khỏi vỏ đã đặt ở trên đầu lưỡi của nó.
"Ô ô!"
Con thỏ bị dọa cho không ngừng giãy dụa, nhưng chính mà lại giãy dụa không được.
"Ngươi, muốn làm cái gì?"
Giọng nói của Giang Hạo truyền tới.
Lúc này Giang Hạo đứng ở bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa, dùng Bán Nguyệt để trước đầu lưỡi con thỏ.
Thấy con thỏ không có cách nào nói chuyện, hắn mới giơ Bán Nguyệt đao lên.
Con thỏ sờ lên đầu lưỡi mình, phát hiện còn rất tốt, liền nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói:
"Chủ nhân, ta là thấy lá cây có bụi, cho muốn tắm cho nó một cái."
"Dùng mạng để tắm sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
Nếu con thỏ dám liếm, thật sự có thể sẽ chết.
Còn sẽ liên lụy đến hắn.
Ai mà biết nữ nhân kia sẽ làm ra chuyện gì.
"Nếu như vừa rồi đầu lưỡi ngươi mà đụng phải hoa lá, đại khái là không sống nổi." Giang Hạo nói với vẻ nghiêm túc.
Về phần chết như thế nào, hắn cũng không biết.
Đi vào nơi hẻo lánh, hắn cắm Bán Nguyệt vào trong đất.
Lúc này vết rách của Bán Nguyệt đã trải rộng, đã không có cách nào dùng được nữa.
Chuôi đao này đã dùng thật lâu, mua giá rẻ cũng coi là đáng giá.
Đây đã là thanh thứ hai, Thiên Đao Thất thức và tử khí là thứ pháp bảo tầm thường không thể thừa nhận được.
Nhưng Thái Sơ Thiên Đao không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Con thỏ bị Giang Hạo dọa, ngay cả việc che miệng cũng không dám nghĩ.
"Những ngày này có người nào tới nơi này không?" Giang Hạo ngồi xuống ghế rồi hỏi.
Nữ nhân kia không mang bàn ghế mang đi, vẫn luôn để ở chỗ này.
Sau khi lau phát hiện có một ít xám, tu vi dưới Trúc Cơ, tro bụi liền tan biến theo mặt bàn.
"Mặt mũi của Thỏ gia trong này đủ lớn, ai dám tới đây quấy rầy chủ nhân chứ? Bạn bè trên đường đều cho Thỏ gia mặt mũi, đều biết kính sợ chủ nhân." Con thỏ nhảy đến chiếc ghế đối diện rồi nói.
Giang Hạo nhìn chằm chằm vào con thỏ miệng pháo này.
Thấy Giang Hạo không nói lời nào, con thỏ có chút hoảng, lập tức đổi lời:
"Có một người gọi là Mính Y đến tìm chủ nhân."
"Nàng nói cái gì không?" Giang Hạo hỏi.
"Nàng nói thật là đáng tiếc, chỉ có thể lần sau lại đến." Con thỏ nói.
Giang Hạo thuận theo, Mính Y tiên tử là người của Thiên Thánh giáo, không biết có phải là đến tìm mình bởi vì Nhan Hoa hay không.
Giang Hạo không có để ý chuyện sau đó nữa, sau khi sắp xếp xong thì dự định đi tìm sư phụ và Mục Khởi sư huynh.
Không thể ở lại quặng mỏ, hắn chỉ có thể trở về tiếp tục quản Linh Dược viên.
——
——
Bách Hoa hồ.
Bạch Chỉ quỳ một chân trên đất, trên người nàng mang theo một chút vết thương, sợ đến xanh mặt.
Hồng Vũ Diệp đứng ở bên hồ, đang ở cho cá ăn.
Nàng vung một nắm mồi xuống, sau đó mới mở miệng nói:
"Chuyện của Thiên Thanh sơn có kết quả chưa?"
------
Dịch: MBMH Translate