Trước khi trời tối.
Hai nữ tử nhanh chóng rời khỏi phạm vi của Thiên Âm tông.
Lần này các nàng thu hoạch được không ít.
Hơn nữa đã đắc tội với ba người, trong ba người này có hai người là Trúc Cơ sơ kỳ, một là Trúc Cơ trung kỳ.
Trúc Cơ sơ kỳ là những tông môn khác, Trúc Cơ trung kỳ là Thiên Âm tông.
Bọn hắn tạm thời không sợ những tông môn khác, Thiên Âm tông thì tồn tại nguy hiểm nhất định.
Cho nên bọn hắn dự định sau khi thu thập đủ tài nguyên thì sẽ nhanh chóng rời đi.
"Không có sao chứ?" Hồng Phi có chút lo lắng mà nói.
Lúc này nàng đã là một cô gái tóc ngắn.
Mà Lịch Phi lại là một cô gái tóc dài xinh đẹp.
"Đã qua lâu như vậy, nếu có việc thì người kia đã sớm tìm đến đây." Lịch Phi lắc đầu cười nói:
"Lại nói, nếu như người kia thật sự tìm người tới thì cũng phải tìm được chúng ta đã. Những năm này chúng ta dựa theo thủ đoạn này đã giấu diếm được không biết bao nhiêu người. Lúc trước, ngay cả Kim Đan kỳ đều không thể tìm ra chúng ta, chớ đừng nói đến là một Trúc Cơ trung kỳ.
Hơn nữa, ta thấy dáng vẻ của hắn, không có thần vận của đệ tử chân truyền, thuộc về loại người không dám lên giọng với người khác. Không có gặp nguy hiểm."
"Cũng đúng, nhưng mà lúc người kia rời đi quá bình tĩnh, thoạt nhìn giống bất lực, nhưng lại luôn cảm giác như hắn đang ẩn nhẫn, hơn nữa hắn còn là người có tiền nhất mà chúng ta gặp được." Hồng Lai lắc đầu thở dài.
Cảm thấy là chính mình quá nhạy cảm.
"Nhìn dáng vẻ của hắn thì hẳn là có thiên phú chế phù và có chút linh thạch thôi, đừng suy nghĩ nhiều, dù cho ẩn nhẫn thì sao?" Lịch Phi nói với vẻ khinh miệt:
"Một Trúc Cơ trung kỳ như hắn lật không nổi sóng gió gì. Chờ hắn tấn thăng, chúng ta đã là Kim Đan. Cách xa nhau như vạn dặm, đến lúc đó chỉ cần một kích là có thể tiêu diệt hắn, không nên vì một Trúc Cơ mà…"
Hả?
Trong lúc Lịch Phi đang nói chuyện, đột nhiên thấy thị giác của mình thay đổi.
Đập vào mắt chính là Hồng Lai mặt mũi tràn đầy máu tươi, đang hoảng sợ nhìn chính mình.
Lúc này nàng mơ hồ thấy phía sau mình có một nam tử cầm đao, mình bị một đao…
Sau đó không còn tiếng động nữa.
Nhìn thấy Lịch Phi đầu người tách rời, Hồng Lai nhìn bốn phía rồi hoảng sợ nói:
"Người nào?"
Phốc!
Một thanh đao đâm xuyên qua thân thể của Hồng Lai từ phía sau.
Cảm giác lạnh như băng kéo tới.
Nàng muốn phóng thích lực lượng, lại hoảng sợ phát hiện ngũ tạng lục phủ đang bị phá hư một cách điên cuồng.
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, nàng hoàn toàn không biết người nào đang động thủ.
"Tiền bối, ngươi muốn cái gì, chúng ta đều có thể cho ngươi." Nàng cầu khẩn.
"Đao của ta ở trên người của ngươi không?" Đằng sau truyền đến một giọng nói băng lãnh.
Trong nháy mắt, Hồng Lai nhớ tới dáng vẻ lúc rời đi của Giang Hạo.
Các nàng đã lừa gạt thành công vô số lần, thế nhưng thất bại một lần lại phải trả giá bằng cả mạng sống.
Lúc này, một chuôi trường đao xẹt qua cổ của nàng, giọng nói băng lãnh lại truyền đến lần nữa:
"Không làm phiền ngươi, tự ta lấy."
Hồng Lai đang ở
Rõ ràng chỉ cách Kim Đan có một chút.
Sau khi xác định hai người đã chết, Giang Hạo mang thứ đáng giá đi.
Hắn cũng không có xử lý thi thể.
Chấp pháp đường không điều tra đệ tử ngoại tông.
Nếu không, hắn còn phải cố kỵ một ít.
——
Trong đêm.
Trong phòng, Giang Hạo ngồi xếp bằng ở trên giường, xem xét trữ vật pháp bảo.
Đập vào mắt đều là đan dược, phù lục, trận kỳ rối loạn.
"Chỉ còn lại ba trăm linh thạch, mười tấm Trị Liệu phù, Thập Vạn Kiếm phù là của ta." Nhìn những vật này, Giang Hạo thở dài:
"Đáng tiếc đều đã đổi thành đan dược."
Hắn tu luyện cũng cần đan dược, thế nhưng không cần đan dược cấp bậc Trúc Cơ.
Nói tương đối thì hai người kia xem như là giàu có.
Bên trong đống pháp bảo của hai người kia, thứ đáng giá nhất hẳn là chuôi trường đao này.
Giang Hạo vung lên hai lần, xúc cảm quả thật không tệ.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn quyết định tiếp tục sử dụng Bán Nguyệt, tương lai sẽ đổi đao khá thường xuyên, mỗi chuôi đao thống nhất một cái tên cũng không có gì là không tốt.
Hắn hồi đao, lấy ra một khối sắt sáu mặt.
Khối sắt chỉ to bằng móng tay, quan sát tỉ mỉ thì phía trên có sáu mặt trống rỗng.
“Thứ này chính là pháp bảo biến đổi hình dạng của các nàng sao? Thoạt nhìn không đơn giản."
Nghĩ tới đây, hắn mở thần thông xem xét.
【 Xúc xắc sáu mặt: Pháp bảo khí vận, mỗi khi ném một lần thì sẽ bị chủ nhân của pháp bảo hút đi một phần khí vận, đồng thời cũng sẽ thu hoạch được một khuôn mặt, ngụy trang tuyệt đối, khó mà phát hiện. 】
Nhìn xem giới thiệu, Giang Hạo từ bỏ suy nghĩ sử dụng.
Pháp bảo này chính là cái bùa đòi mạng.
Ảnh hưởng của việc hấp thu khí vận tuyệt đối không nhỏ, dù cho không bị ảnh hưởng lâu dài thì cũng sẽ khiến cho người ta không thuận trong thời gian ngắn hạn.
Hai người kia dùng lâu như vậy mới xảy ra chuyện, vận may đúng là rất tốt.
Trước cứ thu lại, về sau có lẽ còn có tác dụng khác.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo đi vào sân nhỏ thu bọt khí.
【 Khí huyết + 】
【 Tu vi + 】
【 Tinh thần + 】
Lam Liên hoa và Tuyết Liên hoa ít nhiều đều có thể cung cấp một chút bọt khí.
Lam Liên hoa sẽ tụ tập linh khí, linh khí trong sân nhỏ hiện tại đã mạnh hơn lúc trước không ít.
Nhất là còn có sự tồn tại của Thiên Hương đạo hoa, cả viện đều có một loại mùi thơm ngát.
Mặt khác, hương hoa dường như lại không tồn tại.
Lúc này con thỏ đang ghé vào một bên của Thiên Hương đạo hoa, nhìn nhìn chằm chằm vào nó.
"Ngươi mỗi ngày đều ngó chừng như này sao?" Giang Hạo đi tới hỏi.
“Đây là hoa của chủ nhân, Thỏ gia ta đương nhiên là phải nhìn chằm chằm rồi." Con thỏ vỗ ngực một cái rồi nói.
Nếu như con thỏ không thường xuyên chảy nước miếng thì hắn có lẽ đã tin rồi.
Con thỏ ngoa thú, miệng đầy lời dối trá.
Vừa tới Linh Dược viên, con thỏ liền lập tức kêu lên:
"Chủ nhân, lần trước chính là nữ nhân kia đến tìm ngươi, nhân duyên nữ nhân của chủ nhân thật tốt. Ngươi lúc nào thì ăn nàng vậy?"
"Ta không ăn thịt người." Giang Hạo đáp.
"Nhưng mà lần trước nàng nói nàng ăn người." Con thỏ nói, tim đập nhanh.
Khả năng này là thật, Giang Hạo nhìn Mính Y tiên tử, nghĩ thầm.
Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh giáo, chắc chắn là nguy hiểm hơn Nhan Hoa nhiều, cho dù mới chỉ là Kim đan sơ kỳ.
"Sư đệ, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi đi quặng mỏ ta còn lo lắng là sẽ xảy ra chuyện." Mính Y tiên tử đi đến trước Giang Hạo, cười vô cùng ôn hòa.
------
Dịch: MBMH Translate