【 Mính Y: Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh giáo, tu vi Kim Đan sơ kỳ, nội ứng trong Yên Vân phong của Thiên Âm tông, muốn điều tra rõ nguyên nhân Thiên Âm tông quật khởi.
Gần đây đau đầu bởi vì Nhan Hoa mất tích, cao tầng của Thiên Thánh giáo cảm thấy Nhan Hoa có khả năng biết rõ bí mật ở khu quặng mỏ, muốn ngầm nuốt cho nên mới lẩn trốn. Ngươi có thể là đồng bọn của Nhan Hoa.
Thiên Thánh giáo quyết định đi ngược lại kế hoạch với nàng, nàng cảm thấy ngươi tạm thời không thể động vào. Bây giờ nàng muốn âm thầm giết người gây ảnh hưởng tới kế hoạch của mình. 】
Giang Hạo nhìn kết quả giám định, nhớ tới nội dung lần đầu tiên giám định sư tỷ Mính Y.
Thủ đoạn độc ác, miệng nam mô, bụng bồ dao găm.
Thiên Thánh giáo quả nhiên rất nguy hiểm.
Thiên Thánh giáo và Thiên Âm tông đều không phải là nơi tốt lành gì. Nhưng Thiên Thánh giáo có tồn tại tín ngưỡng, tư tưởng vặn vẹo là chuyện bình thường.
Chọc vào bọn họ đúng là tai bay vạ gió.
'Nhan Hoa có nhiệm vụ là điều tra quặng mỏ. Bây giờ nàng chết sẽ không tránh khỏi khiến người khác suy nghĩ nhiều, chỉ là hơi bất ngờ khi nàng nghi ngờ đến trên đầu ta.'
Bởi vì phải ở trên danh sách quan tâm của Chấp Pháp đường, cho nên mới tiếp xúc với Nhan Hoa.
Nếu không căn bản sẽ không có phiền toái này.
May mà tư tưởng của Thiên Thánh giáo cũng không thống nhất.
Tạm thời không tính là nguy hiểm, bọn họ có thể tiếp tục thăm dò bí mật của khu quặng mỏ.
Không phải là thù hận gì lớn.
Chính là sẽ bị nhớ đến.
"Lần này mang về chắc hẳn sẽ không sao nữa." Giang Hạo xử lý xong Bách Lý Hương nói.
"Cảm ơn sư đệ, sau này có chuyện gì, ta sẽ lại tới nhờ sư đệ, hy vọng sư đệ đừng chê ta phiền phức." Mính Y tiên tử nói đùa.
Chẳng qua nàng không lại ở lâu, trực tiếp rời đi.
Như gần như xa, lúc lạnh lúc nóng, đây là muốn ảnh hưởng tới tâm cảnh của ta sao? Giang Hạo cảm thấy hơi buồn cười.
Nếu là trước đây, đối phương có khả năng sẽ thật sự thực hiện được ý định, dù sao mình quá trẻ tuổi, kiến thức lại không đủ.
Rất dễ bị một vài nữ tính đùa bỡn.
Nhưng sau khi ăn Thiên Tuyệt Cổ độc, loại chuyện như vậy hoàn toàn không có duyên với hắn nữa.
Mà hắn cũng có thể mượn điều này để rèn luyện tâm cảnh, làm cho tâm trí của mình trưởng thành hơn.
Trong người có cổ độc, phúc họa khó lường.
Sau đó, Giang Hạo bắt đầu thu xếp linh dược. Hắn không thể đi tới khu quặng mỏ, càng không thể bỏ thu hoạch ở Linh Dược điền.
Có thể trở nên mạnh mẽ, cho dù ít ỏi cũng là trở nên mạnh mẽ.
Giang Hạo đang bận rộn, con thỏ lại đi nói chuyện với những người xung quanh, người trong Linh Dược điền đều sẽ tôn trọng gọi nó một tiếng Thỏ Gia.
Đối với điều này, Giang Hạo đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trong Linh Dược viên, không có người nào lợi hại, nó không dễ dàng đắc tội với người ta.
Năng lực giao tiếp của con thỏ không tệ, sẽ không tùy tiện đắc tội với người khác.
Nếu quản nó quá chặt, rất dễ gây ra phản ứng ngược lại.
Mấy ngày sau.
Giang Hạo đã từ khu quặng mỏ trở về được một tháng.
Ngoại trừ phong ba mua đao lúc đầu, những chuyện khác vẫn tính là bình yên.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Hai mươi mốt 】
【 Tu vi: Kim Đan trung kỳ 】
【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm 】
【 Khí huyết: 18/100 (có thể tu luyện)】
【 Tu vi: 22/100 (có thể tu luyện)】
【 Thần thông: 2/3 (không thể thu được)】
Hắn liếc nhìn chữ số trên bảng điều khiển, xem như có tiến độ ổn định.
Những ngày qua, hắn đều đang tìm hiểu bí tịch vô danh, đồng thời mỗi ngày giám định đồ một lần.
Thỏ cũng bị hắn thường xuyên giám định.
Gần như không xuất hiện thay đổi nào, nhiều lắm là xuất hiện một số thay đổi tâm trạng.
Hắn đút ít linh thạch cho nó, mức độ thiện cảm vẫn là khiếp sợ.
Chỉ là hắn không nhìn ra được con thỏ sợ mình.
Những chuyện này đều là thứ yếu. Sở dĩ hắn vẫn giám định vì cảm nhận được sử dụng thần thông tiêu hao.
Sau khi nhiều lần sử dụng cộng thêm ngày đêm tìm hiểu bí tịch, hắn cuối cùng cảm nhận được.
Là tinh thần cùng với thể lực tiêu hao không đáng kể.
Thật khó tin là nữ nhân kia có thể phát hiện ra được điều này.
Gần như không tiêu hao.
Phát hiện ra thì dễ xử lý rồi. Sau này, chỉ cần hắn ngụy trang một chút sẽ không bị phát hiện ra nữa.
Trong giây lát, hắn lại muốn lấy nữ nhân kia ra thử nghiệm, đáng tiếc đối phương chưa chắc sẽ nói thật cho hắn biết.
Giang Hạo thu bọt khí, rời khỏi phía dưới Chấp Pháp Phong.
Ngày hôm qua biểu diễn bảo vật cấp bậc Trúc Cơ, Kim Đan hình như cũng muốn biểu diễn.
Tuy không chiếm được nhưng Giang Hạo vẫn muốn đi xem thử.
Cho dù có ít thứ mua không nổi cũng muốn xem qua một lúc.
Ví dụ như một số pháp bảo lợi hại.
Lại xem giá, cũng để có thêm động lực kiếm tiền.
Sau khi con thỏ đến, hắn đã tốn năm nghìn linh thạch, không biết phải chế tạo bao nhiêu linh phù.
Trong chốc lát.
Giang Hạo đứng ở một kệ trưng bày có màn ánh sáng che phủ, phía trên để năm món đồ vật, chính là năm món phần thưởng của Trúc Cơ.
Món thứ nhất là thanh bảo đao màu đỏ thẫm, một loại đao tập hợp giữa hơi nóng và vừa dày vừa nặng.
Giang Hạo nhìn thấy nó, lại cảm thấy Bán Nguyệt số 2 của mình không tốt lắm.
Nhưng trước mắt thích hợp là được rồi. Hắn cầm thanh Cửu Dương Đao này không thích hợp.
Pháp bảo bản mệnh có Thái Sơ Thiên Đao, không nhất thiết phải lấy thêm Cửu Dương Đao, có đôi khi còn dễ bị nhớ thương.
Món thứ hai và món thứ ba đều là sách, không có cách nào quan sát.
Món thứ tư là pháp y màu xanh lam, lơ lửng giữa không trung và hiện ra ánh sáng lấp lánh, có phần hoa lệ.
Đồ tốt thì tốt, nhưng hắn có pháp bảo phòng ngự là Cửu Thiên Hộ Giáp, tác dụng hơi xung đột.
Cuối cùng Giang Hạo đứng ở trước một cái hộp.
Trong hộp có một viên hạt giống đen thui, lớn bằng quả trứng gà, phía trên đầy hoa văn phức tạp.
Linh khí như ẩn như hiện khiến người ta cảm giác không tầm thường.
"Chính là cái này, không biết có phải là thứ ta cần phải không." Giang Hạo thầm nghĩ.
Nếu không phải, để hắn chọn, cuối cùng hắn có thể sẽ chọn Cửu Dương Đao.
Cho dù hắn lo lắng bị nhớ thương, cũng có thể bán qua tay.
Vô giá.
Giang Hạo điều chỉnh hít thở, cố gắng che giấu thần thông tiêu hao.
Sau đó trong lúc hít thở, hắn mở ra thần thông.
Tuy không phải ai cũng có thể phát hiện ra những thứ đó giống nữ nhân kia, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Lần này hắn che giấu rất kỹ.
Chẳng qua có hơi chậm hơi.
Trong lúc hắn đang cân nhắc, thần thông đã xuất hiện phản hồi.
【 Hạt giống Bàn Đào Thụ: Hạt giống Bàn Đào Thụ sắp mất đi sức sống, chính là hạt giống do trái cây thần thụ thượng cổ Bàn Đào Thụ thai nghén ra, có sẵn một tia đặc tính của thần thụ. Sau khi nó mọc rễ nẩy mầm nở hoa kết trái và niết bàn chín lần, sẽ trở thành Bàn Đào Thần Thụ. Muốn cứu sống hạt giống, cần phải đặt ở bên cạnh thần vật để tẩm bổ bảy ngày, sau đó lấy chín mươi chín viên linh thạch đặt xung quanh, tưới một bát nước sạch mỗi ngày, sau chín này có thể mọc rễ nẩy mầm. 】
Giang Hạo xem qua một đoạn tin tức lớn, cho ra một kết luận.
Loại hạt giống này không phải đồ tốt nhưng lại là đồ tốt.
Chỉ là giống như con thỏ Ngoa Thú vậy, sẽ dần dần trở nên lợi hại.
"Trồng một cây ăn quả trong sân cũng tạm được." Trong lòng Giang Hạo đã có quyết định.
Lần này, hắn sẽ cố gắng nhận được hạt giống này.
Về phần lấy thần vật tẩm bổ, chuyện này có thể khó khăn đối với người khác nhưng quá đơn giản đối với hắn.
Thiên Hương Đạo Hoa chính là thần vật.
Thái Sơ Thiên Đao cũng được coi là thần vật.
Sau khi nghe ngóng, Giang Hạo phát hiện một tháng sau sẽ bắt đầu cuộc tranh tài.
"Mình phải tìm hiểu rõ ràng xem thứ hạng gì mới có thể chọn được một thứ."
Hắn do dự một lát rồi đi tìm sư phụ.
"Ngươi xem đồ xong rồi à?" Khổ Ngọ Thường bình tĩnh hỏi.
"Vâng." Giang Hạo gật đầu.
"Ngươi muốn chọn cái thứ mấy?" Khổ Ngọ Thường hỏi.
Năm món bảo vật có bốn món xuất sắc, theo lý thuyết người đầu tiên chọn là Trúc Cơ viên mãn rồi lần lượt như vậy.
"Cái thứ nhất thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Bắt được xuất sắc trong kỳ Trúc Cơ trung kỳ là được, công trạng của ngươi có thể cho phép ngươi lựa chọn đầu tiên, không người nào có thể ngăn cản." Khổ Ngọ Thường đáp lại.
"Vậy cái thứ năm?" Giang Hạo lại hỏi.
"Tiến vào trước ba trong Trúc Cơ trung kỳ là đủ rồi." Dừng lại Khổ Ngọ Thường nói tiếp:
"Tổng cộng có mười ba người tham gia thi đấu, chỉ cần thắng ba trận."
------
Dịch: MBMH Translate