"Lôi đài thứ hai, Ninh Vạn Bình của Chấp Pháp phong."
Lại là người của Chấp Pháp phong, Giang Hạo hơi bất ngờ.
Tuy nhiên, Chấp Pháp phong chia ra rất nhiều loại, hắn không cần lo lắng có đắc tội hay không.
Trong tông môn, hắn không đắc tội nhiều người, nhưng Thiên Hoan các giống như một ngọn núi đè nặng.
Nghe nói đến nay vị kia vẫn chưa tìm được lô đỉnh Mị thể mới.
Tiếp tục như vậy nữa, đối phương có khả năng sẽ thỉnh thoảng tới chèn ép hắn để trút giận.
Trong chốc lát.
Hắn đi tới lôi đài thứ hai.
Ngày hôm nay tổng cộng có bốn lôi đài.
Trúc Cơ tứ cảnh cùng tiến hành.
Sau khi kết thúc là có thể đi lựa chọn bảo vật.
Ngày mai là Kim Đan tứ cảnh, hôm sau là Nguyên Thần tứ cảnh.
Bảo vật đều được nhận vào cùng ngày có kết quả.
Giang Hạo ngừng suy nghĩ vì thấy một người thanh niên đi lên trên lôi đài.
Trên người hắn mặc trang phục màu đen, gương mặt lộ vẻ lạnh lùng.
Dường như không để mắt tới bất kỳ người nào.
Giang Hạo cẩn thận quan sát, cảm giác được đối phương đúng là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng lại mạnh mẽ khác thường.
Hơn nữa, lúc tinh thần phát ra lại có cảm giác lạnh thấu xương.
Người này rất không bình thường.
Hắn suy nghĩ lại cũng thấy đúng, người có thể đi đến nơi đây, làm sao có thể bình thường được?
Hàn Minh là người mang truyền thừa của đại năng, được Sơn Hà Chi Linh chiếu cố còn không lọt vào top ba.
Mặc dù hắn chưa có thời gian trưởng thành nhưng cũng đủ rồi.
Thua chỉ có thể chứng tỏ người ưu tú không hề ít.
"Báo tên." Lại là sư huynh Kim Đan kia.
Giang Hạo rất tò mò, sao mình có thể nhìn thấy hắn nhiều lần như vậy?
Chỗ khác bình thường đều đổi trọng tài mà?
"Ninh Vạn Bình của Chấp Pháp phong." Ninh Vạn Bình thản nhiên nói.
"Giang Hạo của Đoạn Tình nhai." Giang Hạo khách sáo nói.
Ban đầu, đối phương không vội vàng công kích.
Giang Hạo thấy vậy, cũng không vội, cứ đứng tại chỗ.
Hắn rất nhanh đã phát hiện ra, đối phương đang khởi thế, tương tự với lúc hắn vung thức thứ hai của Thiên Đao, cũng cần khởi thế.
Vù…
Gió nhẹ thổi qua, thế của đối phương xông về phía Giang Hạo.
Đối với điều này, Giang Hạo nắm đao đứng đó, lấy đao ý đối đầu với thế của đối phương.
Hai người cứ đứng tại chỗ như vậy, thế của đối phương càng thêm mạnh mẽ, đao ý của Giang Hạo cũng không kém.
Lúc này, một số người đứng xem bên dưới đã cảm thấy nhàm chán.
"Lại là Ninh sư huynh của Chấp Pháp phong, mỗi lần xem hắn thi đấu đều không thể hiểu được, đứng một lúc là thắng."
"Không biết được? Các ngươi nói sư huynh của Đoạn Tình nhai này có thể kiên trì bao lâu?"
"Không biết, chúng ta đi chỗ khác xem thử đi. Các ngươi không thấy bên này chẳng có ai sao? Tất cả thấy là Ninh sư huynh của Chấp Pháp phong, đều đi chỗ khác rồi."
"Đi thôi."
Mấy người hẹn nhau rời đi.
Chỉ là lúc bọn họ xoay người định rời đi, đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên, lực lượng đang không ngừng dao động. Đám người khiếp sợ đến mức lập tức quay đầu lại kiểm tra.
Khi bọn họ quay đầu, lại kinh ngạc phát hiện ra Ninh Vạn Bình của Chấp Pháp phong quỳ một chân xuống đất, trong tay cầm kiếm gãy kiên trì không ngã.
Phụt…
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể cũng đang run rẩy.
"Xảy… xảy ra chuyện gì vậy?"
Bọn họ chấn động phát hiện ra mình vừa xoay người một cái đã lại bỏ lỡ phần đặc sắc nhất.
Trong giây lát, đám người phẫn nộ nhìn về phía đồng môn vừa đề nghị rời đi.
Đều tại hắn nên mình mới bỏ lỡ giây phút quan trọng.
Rốt cuộc Ninh sư huynh làm sao lại thua?
Đối phương làm thế nào thắng được vậy?
Trong lòng Giang Hạo thầm thở dài. Thế của đối phương làm cho hắn không thể không sớm kết thúc trận thi đấu, kéo dài nữa sẽ dễ lộ tu vi.
Thế của đối phương chính là như vậy, thắng bại chỉ trong chớp mắt.
Trong một hơi thở kia, mỗi người bọn họ ra ba chiêu.
Đối phương ra ba kiếm, Giang Hạo ra ba đao.
Mỗi đao đều là Trảm Nguyệt.
Đao thứ nhất, đối phương không địch lại. Đao thứ hai, kiếm của đối phương bị gãy. Đao thứ ba, Giang Hạo nương tay.
Nếu không đối phương hẳn phải chết rồi.
"Cảm ơn." Giang Hạo khẽ nói.
"Cảm ơn!" Ninh Vạn Bình phân biệt rõ tốt xấu.
Thế của hắn lên, không phải thắng chính là chết.
Còn sống hoàn toàn là vì đối phương nương tay vào giây phút cuối cùng, nếu không...
Bây giờ hắn chính là một thi thể.
Hắn chắc chắn thừa nhận chuyện này.
Sau đó, Giang Hạo nhìn về phía sư huynh trọng tài kia. Trông hắn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, có ít râu ria mọc lởm chởm.
Thoạt nhìn không tính là đẹp trai nhưng cũng dễ nhìn.
Dáng vẻ khá thận trọng.
"Sư đệ tính bao giờ đi chọn bảo vật?" Chiến Liệt cười hỏi.
Hắn nhìn Giang Hạo một đường thắng tới giờ, chỉ có thể nói vị sư đệ này quá giấu mình.
Căn cơ vững chắc, pháp bảo trong tay không tầm thường, đao pháp vừa rồi càng tuyệt hơn.
Tuy công trạng cao có không ít phần may mắn, nhưng phải có liên quan nhất định với thực lực.
"Có thể chọn luôn bây giờ không?" Giang Hạo cho rằng phải chờ tất cả mọi người đánh xong.
Bên này, kết thúc tương đối nhanh.
"Được, nếu là người khác xong thì phải chờ nhưng sư đệ không cần.
Ngươi chiến thắng có quyền ưu tiên." Chiến Liệt đáp lại.
Ở dưới sự hướng dẫn của đối phương, Giang Hạo đi tới kệ trưng bày.
"Ngươi có thể chọn." Chiến Liệt mở ra một khe hở đủ cho Giang Hạo đi vào.
Giang Hạo đi tới kệ trưng bày, giả vờ do dự đi dạo một vòng, cuối cùng chọn món cuối cùng.
Hộp chứa hạt giống.
Sau khi đậy nắp hộp lại, hắn cầm hộp đi ra ngoài.
"Ngươi xác định chọn cái này à?" Chiến Liệt không nhịn được hỏi:
"Chọn cái khác có lẽ sẽ tốt hơn. Những thứ này là phần thưởng của tông môn, cho dù người khác có muốn, cũng phải cân nhắc.
Sẽ không đến mức rước họa vào thân."
Hắn khuyên giải giống như nhìn thấu Giang Hạo vậy.
Giang Hạo nói một tiếng cám ơn xong mới nói: "Cái này là được rồi, có lẽ nó thích hợp với ta nhất."
Hắn cần chính là hạt giống này, so sánh ra, nó hữu dụng nhất.
Có tiền đồ nhất.
Những cái khác chỉ là nhất thời, không thể nào so sánh được với hạt giống.
Chiến Liệt cũng không tiện nhiều lời.
Cuối cùng, Giang Hạo xoay người rời đi, quay về Đoạn Tình nhai.
Hắn trồng hạt giống vừa lấy được ở bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa, bảy ngày sau sẽ đổi sang trồng ở một chỗ khác rộng rãi.
Lại phải tiêu hao không ít linh thạch rồi.
Mấy thứ này còn thật sự biết tăng thêm phiền phức cho cuộc sống của hắn.
Chiến Liệt nhìn Giang Hạo rời đi, không khỏi xúc động than một câu, những người khác thật may mắn.
Thứ vô dụng nhất bị chọn rồi, còn là người chọn đầu tiên nữa.
Trong lòng người thứ hai chắc hẳn mừng lắm.
Hắn không để ý nhiều, đây là sự lựa chọn của mỗi người mà thôi.
Có lẽ như vậy sẽ càng sống được lâu hơn cũng nên?
Ai biết được?
...
...
"Xong, chờ bảy ngày là được rồi."
Giang Hạo phủi đất, sau đó đứng dậy rời khỏi sân.
Bây giờ còn sớm, hắn định đi tới Linh Dược viên xử lý một lúc.
Ngày mai nhặt bọt khí, nếu không xuất hiện, bọt khí đã ít lại càng ít hơn.
Bây giờ hắn tích góp tu vi vốn đã chậm, không thể lại chậm trễ hơn nữa.
Giang Hạo đi tới Linh Dược viên, nhìn thấy đám người Trình Sầu có vẻ lo lắng buồn phiền.
"Xảy ra chuyện rồi sao?" Hắn hỏi.
Mấy ngày hôm trước, hắn bảo Trình Sầu kiểm tra mảnh linh điền kia, đại khái đã có kết quả.
Trình Sầu nhìn thấy Giang Hạo thì giống như tìm được chỗ dựa, vội vàng nói:
"Hồi bẩm Giang sư huynh, đã điều tra ra được linh điền bị vậy là do Cốt Hoa của Bách Cốt Lâm gây ra."
"Vì sao lại nói như vậy?" Giang Hạo hỏi.
Hắn từng nhìn thấy Cốt Hoa của Bách Cốt Lâm rất nhiều lần, cũng không có vấn đề gì.
"Sáng sớm hôm nay, Thỏ Gia phát hiện mảnh linh điền thứ hai xảy ra vấn đề. Chúng ta thu xếp tra thấy điểm duy nhất tương đồng giữa hai mảnh linh điền chính là từng trồng Cốt Hoa. Sau đó chúng ta kiểm tra những Cốt Hoa khác, phát hiện chất dinh dưỡng của linh điền đang giảm xuống, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra." Trình Sầu nói.
"Dẫn ta qua xem thử." Giang Hạo không hề do dự.
Phần lớn chuyện ở linh điền đều do hắn tiếp nhận, nếu linh điền lần lượt xảy ra vấn đề, lại còn do linh dược gửi trồng thì đó chính là sơ suất của hắn.
Hắn không làm tốt công việc của mình, sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ.
------
Dịch: MBMH Translate