"Tu vi gần đây của sư đệ lại có tinh tiến nha."
Sau khi hai người còn lại tới, Trịnh Thập Cửu chào hỏi vô cùng khách sáo.
"Không thể so với Trịnh sư huynh được." Giang Hạo cũng khách sáo đáp lại.
Trước đây lúc Trịnh Thập Cửu đối mặt với Trúc Cơ trung kỳ như Giang Hạo thì đều sẽ thong dong ưu nhã.
Nhưng sau chuyện Ma Quật, hắn có chút không tự tin.
Không dám xem thường người trước mắt này một chút nào.
"Giang sư đệ cuối cùng đạt được chiến thắng ở Trúc Cơ trung kỳ sao?" Tân Ngọc Nguyệt dò hỏi.
"Ừm, lấy được hạt giống kia." Giang Hạo gật đầu trả lời.
"Giang sư đệ thật đúng là cẩn thận." Trịnh Thập Cửu cảm khái.
Tân Ngọc Nguyệt cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu như là Thiên Thần Tinh Thần pháp, nàng sẽ mua lại với giá cao.
Chẳng qua, nghe nói Thiên Thần Tinh Thần Pháp bị Ninh Vạn Bình của Chấp Pháp Phong cầm đi, muốn đổi được là chuyện vô cùng khó khăn.
Ninh Vạn Bình có thể lấy được Thiên Thần Tinh Thần Pháp cũng làm cho rất nhiều người bất ngờ.
Hắn chính là người thứ năm lựa chọn bảo vật.
Mà Giang Hạo nhận được chiến thắng, khiến cho Tân Ngọc Nguyệt và Trịnh Thập Cửu xác định lần nữa, người này tuyệt đối không chọc được.
Nói chuyện phiếm một lát, một nữ tử đeo đại kiếm sau lưng đi tới từ phía xa.
Dáng người nàng cũng không cao lớn, thế nhưng kiếm sau lưng nàng lại vô cùng thu hút ánh mắt người khác.
Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra Trịnh Thập Cửu, đi tới khách khí nói:
"Hoành Lưu Bộc Nhạc Du, để ba vị chờ lâu rồi."
"Chúng tôi cũng vừa mới đến." Trịnh Thập Cửu cười nói:
"Nhạc Du sư muội mang theo kiếm như vậy không mệt sao?"
"Chẳng qua là đang tu luyện." Nhạc Du đáp.
Giang Hạo nhìn một cái, liền không quan tâm đến nữa.
Vẻ mặt của đối phương bình tĩnh, hình như không thích nói chuyện với người khác cho lắm.
Nhìn khí tức thì hẳn là Trúc Cơ trung kỳ.
Sau đó một người đầu trọc đi tới từ đằng xa, dáng người hắn vạm vỡ, sắc mặt hơi lộ ra vẻ hung ác.
Bách Cốt Lâm Phong Bạch Phi, Trúc Cơ hậu kỳ.
Lúc Giang Hạo nhìn về phía hắn, hắn cũng nhìn sang, còn mang theo một tia khiêu khích.
"…"
Sau khi người đến đủ, năm người ngự kiếm tiến đến chỗ tuyển chọn đệ tử nhập môn.
Chỗ chiêu thu đệ tử nằm ở dưới đỉnh núi cao.
Trên đường sẽ đi qua vực sâu mây mù vờn quanh.
Lúc này, trên vực sâu có bốn người ngự kiếm mà đi.
Mây mù phía dưới quay cuồng như biển, khiến cho bọn hắn đều có chút cảnh giác.
"Nghe nói phía dưới chăn nuôi linh thú của tông môn, Thôn Thiên Cự Ngạc, một khi rơi xuống thì sẽ vô cùng nguy hiểm." Trịnh Thập Cửu nhìn bên dưới đám mây mù, nói với vẻ kiêng kị.
Giang Hạo cũng từng nghe nói qua, nhưng từ trước đến nay đều chưa từng thấy Cự Ngạc kia lần nào.
Cũng chưa nghe nói Cự Ngạc sẽ đi lên từ phía dưới.
Cũng có người đi xuống, nhưng không nghe người ta nói là từng thấy Cự Ngạc.
"Ta nghe nói có người bị Cự Ngạc ăn nhầm, kinh động đến Chấp Pháp Đường." Hoành Lưu Bộc Nhạc Du nói.
Ăn nhầm cũng không phải là chuyện tốt, dù cho Chấp Pháp Đường quản lý thì đều cực kỳ nguy hiểm.
Năm người tăng nhanh tốc độ, xuyên qua mây mù với tốc độ cao.
Giây lát.
Năm người tới trên ngọn núi, nơi này có một quảng trường, lúc này bên trên quảng trường cũng không có người nào.
Chỉ có một Trúc Cơ sơ kỳ đang chờ đợi.
"Gặp qua năm vị sư huynh." Miêu Hưng cung kính nói.
Miêu Hưng hơn ba mươi bốn tuổi, bởi vì tấn thăng vô vọng nên làm một chút công việc ngoại môn.
Cũng coi như là có thể diện.
"Miêu sư đệ khách khí rồi, người đã tụ tập đủ chưa?" Trịnh Thập Cửu cười nói.
Dường như rất quen thuộc đối với chuyện chiêu mộ đệ tử.
"Đúng vậy, chỉ chờ năm vị sư huynh chủ trì toàn cục." Miêu Hưng gật đầu nói.
Trong năm người, Giang Hạo yếu nhất cũng là Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa mỗi một người đều còn rất trẻ, không phải là người mà hắn có thể so sánh.
Miêu Hưng tự mình hiểu lấy điểm này.
"Giang sư đệ dường như không hiểu rõ quá trình cho lắm." Trịnh Thập Cửu nhìn về phía Giang Hạo, giải thích:
"Theo như thường lệ, người nhập môn đều do một số đệ tử ngoại môn thu xếp, chờ đến ngày sát hạch thì mới cần chúng ta tới xác định. Tuyển chọn đệ tử nhập môn bình thường phân làm hai loại, một loại là khảo thí thiên phú, thiên phú đủ thì chúng ta sẽ nhận, thiên phú không đủ thì khảo nghị lực, nếu được thì có thể nhập môn.
Đương nhiên, sư đệ cảm thấy thích hợp cũng có thể để cho người ta tiến vào ngoại môn. Hiện tại, người đang tụ tập dưới chân núi, chúng ta cần xuống giám sát thiên tư, chỉ cần xác định không phải là giả là được."
"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu.
"Không biết năm nay chất lượng như thế nào." Bách Cốt Lâm Phong Bạch Phi tò mò nói.
Những người khác thật ra cũng rất tò mò.
Mỗi lần chọn lựa đệ tử nhập môn đều khiến cho người ta hưng phấn.
Nếu có đệ tử thiên tư xuất chúng nào đó, bọn hắn sẽ lập tức mang về mạch của mình trước.
Đây chính là công lao không nhỏ.
Cho nên, nhiệm vụ chiêu thu đệ tử này chính là chuyện tốt đối với rất nhiều người.
Chỉ sợ mang theo một cái phiền toái trở về mà thôi.
Nhìn xuống theo mỏm núi, Giang Hạo phát hiện phía dưới có không ít người.
"Lần này có tổng cộng 2,656 người báo danh, 2,632 người có mặt." Miêu Hưng ở một bên giải thích.
Hơn hai ngàn người, trong lúc nhất thời Giang Hạo cũng không cách nào nhìn ra người nào có thiên phú.
Nhưng phần lớn đều rất bình thường, còn không bằng chính mình.
Thiên phú trung thượng như hắn đã coi như không tệ.
"Đi thôi, xuống khảo thí thiên phú của bọn hắn." Hoành Lưu Bộc Nhạc Du rất hào hứng.
Giang Hạo cũng cảm thấy không tệ, ngoại trừ vị sư huynh Bách Cốt Lâm kia thỉnh thoảng quăng tới ánh mắt hung ác thì lần này vẫn tính là bình ổn.
Hắn tin tưởng sẽ không ai lại gây chuyện ở trong quá trình chiêu thu đệ tử cả, dù sao bọn hắn nhất định đều đã được sư phụ thông báo là phải dẫn người trở về.
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trở về nhất định sẽ rất khó chịu.
Cho nên tất cả mọi người đều hi vọng có thể bình an vô sự.
Có khúc mắc cũng phải để sang một bên, càng đừng nói đến mọi người cũng không có khúc mắc gì.
Về phần người của Bách Cốt Lâm, tám chín phần là bởi vì Chấp Pháp Đường không tìm thấy hung thủ, liền căm thù người làm cho người ta hoài nghi nhất.
Mà Giang Hạo chính là người làm cho người ta hoài nghi nhất.
Thực ra Minh Tả Quyền chết chẳng qua là do bọn hắn làm chuyện quá đáng mà thôi, đáng tiếc dường như người của Bách Cốt Lâm không biết nhìn nhận bản thân.
Sáu người ngự kiếm xuống, đi tới phía trước quảng trường.
Khiến cho người phía dưới kinh hô không thôi.
Phần lớn người đều có chút hướng tới.
Giang Hạo có thể lý giải, lúc hắn vừa mới gia nhập cũng từng hướng tới người biết ngự kiếm phi hành.
Chỉ là sau khi đi đến trình độ này, chuyện đầu tiên chính là phải cố gắng sống sót.
Khảo thí thiên phú chia làm hai bộ phận, một là dùng ngọc giản khảo thí độ phù hợp với linh khí.
Nếu càng phù hợp thì hấp thu linh khí sẽ càng nhanh.
Đây là thiên phú sẵn có, rất khó cải thiện, mà bước thứ hai chính là đọc tâm kinh.
Lần này đo ngộ tính.
So sánh như này, mới là thiên phú bình thường.
Dùng việc này để đánh giá sơ bộ xem có thích hợp tu luyện hay không.
Đám người Giang Hạo do Trịnh Thập Cửu cầm đầu, ngồi ở một bên, chờ đợi người phía dưới đi lên khảo thí độ phù hợp với linh khí.
Ngọc giản chỉ có mười cái, cho nên mười người lên khảo thí một lần.
Hơn hai ngàn người, một buổi sáng là có thể hoàn thành.
Ngọc giản chia bảy tiết, đi đến tam tiết liền có tư cách tiến vào ngoại môn.
Một tiết hai tiết chỉ có thể đi đến phía sau để kiểm tra xem ngộ tính và nghị lực như thế nào.
Nếu như một tiết đều không sáng thì đó chính là không có tiên duyên.
Sau khi Miêu Hưng ra lệnh, người phía dưới bắt đầu xếp hàng, mười người bắt đầu đi lên.
Chỉ cần nắm chặt không động là đủ.
Nhóm mười người đầu tiên chỉ có một người đi đến tam tiết.
Cuối cùng Tân Ngọc Nguyệt hỏi tên của hắn rồi ghi chép lại.
Giang Hạo có thể nhìn ra sự cao hứng trong mắt của người kia, đối với những người này, căn bản cũng không để ý Thiên Âm Tông có phải là Ma Môn hay không.
"Đám tiếp theo." Miêu Hưng tiếp tục nói.
Lúc này một tiểu cô nương đi tới, dáng vẻ lỗ mãng, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy nàng, con ngươi Giang Hạo co rụt lại.
Cũng không phải hắn biết người này, mà là dưới sự phân tích tổng hợp của hắn thì người này có chút không bình thường.
------
Dịch: MBMH Translate