Edit: Minh
Đại Chu triều, kinh đô.
Tử Kim cung.
Thư phòng của hoàng cung.
Vũ Văn Tú mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, đột nhiên thân thể đau đớn co quắp lại như con tôm, đổ sập xuống bàn đọc sách, tiếng thở dốc mãnh liệt tràn ngập căn phòng.
“Bệ hạ!”
Một lão thái giám tay cầm phất trần từ bên ngoài cửa vội vàng chạy tới trước mặt Vũ Văn Tú. Khuôn mặt trắng noãn như nữ nhân tràn đầy vẻ lo lắng.
Trong thư phòng giờ đã tụ tập rất đông các tiểu thái giám vừa mới chạy tới vấn an, đang quỳ rạp cả thảy hết dưới mặt đất, đến thở mạnh cũng không dám.
Thiên tử Đại Chu mới mười một tuổi đã có uy nghiêm của bậc đế vương.
Hắn phất ống tay áo cho đám tiểu thái giám đang run lẩy bẩy trên mặt đất rời đi. Lúc này trong phòng chỉ còn có hắn và lão thái giám.
Vũ Văn Tú nhíu chặt lông mày, trong lòng hắn lúc này tràn đầy sự nghi hoặc.
Nằm mơ sao?
Quả nhiên đúng là một giấc mơ, trên đời làm gì có cái gọi là tiên duyên cơ chứ...Thật là đáng chê cười.
Có điều, giấc mơ này cũng quá là chân thực.
Hành động quỷ thần khó dò của Lục Phiên vẫn còn làm cho Vũ Văn Tú cảm thấy hãi hùng.
“Trên trời Bạch Ngọc kinh, Thập nhị lâu ngũ thành...”
Vũ Văn Tú ngâm khẽ, đưa tay lên bóp trán, hắn vẫn còn cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Đột nhiên.
Ánh mắt của hắn chợt dừng lại.
Chỗ mi tâm của hắn, thình lình xuất hiện một vệt ánh sáng màu lam nhạt, phút chốc, trong căn phòng nổi lên gió lốc gào thét, đoàn khí màu xanh như một con Thần Long quấn lấy Vũ Văn Tú. Đoàn khí lưu quay cuồng một lúc rồi lao nhanh từ mi tâm, đi xuống đan điền của hắn.
“Đây là...”
Vũ Văn Tú khó mà nói nên lời, một sợi khí lưu năng lượng kia như muốn làm nổ tung thân thể hắn.
Lúc này, lão thái giám đang bị sợi năng lượng trong cơ thể Vũ Văn Tú làm cho vô cùng hoảng sợ.
“Bệ hạ! Đây là thứ gì!”
Lão thái giám lúc trước lưng còn đang còng xuống, cơ thể run run bây giờ lại đứng thẳng tắp, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Vũ Văn Tú.
Thân thể của Vũ Văn Tú khí huyết cuồn cuộn đột nhiên phát ra bảy tiếng nổ vang dội.
Lão thái giám có tu vi Tông Sư quân nhân lúc này như ngây dại!
Vũ Văn Tú cũng là rất bối rối, hắn dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười một tuổi.
“Nhanh đi gọi Quốc sư đến đây!”
Vũ Văn Tú vô cùng hoảng hốt, hắn không biết sợi năng lượng màu lam nhạt đang lao đến đan điền của hắn là hại hay lợi.
Suy nghĩ trong đầu hắn bây giờ rối như tơ vò.
Lúc này, hắn lại nhớ tới không gian thần bí trong miếu “Sáu Đại Tiên”
Chẳng lẽ cái thứ màu lam nhạt vẫn đang chui xuống đan điền của hắn...là do tiên nhân để lại?
Vũ Văn Tú tâm loạn như ma.
Lão thái giám sau khi nhận mệnh lệnh của Vũ Văn Tú thì ngay lập tức phi thân đi.
Có điều, vừa mới lao ra khỏi thử phòng, thân hình của lão bỗng run lên.
Ở đằng xa, có một người mặc áo bào rộng đang chậm rãi bước tới.
Lão thái giám vội đè nén khí huyết vừa sôi trào, nói.
“Tham kiếm Quốc sư.”
Lão thái giám lui qua một bên, cung kính hành lễ nói.
“Chuyện của bệ hạ, lão phu đã biết rồi. Bây giờ ngươi đi hạ lệnh không một ai được phép tới gần.”
Quốc sư nói.
Lão thái giám vâng dạ rồi xin thoái lui.
Quốc sư không thèm liếc mắt nhìn lão lấy một cái, chậm rãi đi vào thư phòng.
Trong thư phòng, Vũ Văn Tú đang hoảng loạn, hắn cảm nhận được sợi năng lượng kia như muốn làm nổ tung cơ thể hắn. Mặt hắn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp cùng cực.
Vũ Văn Tú dù cho luyện võ từ nhỏ, nhưng thể lực vẫn vô cùng yếu nhược. Mục đích luyện võ của hắn chính là để cường thân kiện thể lên một chút.
Lúc này, hắn cảm giác mình không thể điều khiển nổi cơ thể mình nữa.
Quốc sư bước vào thư phòng.
Vũ Văn Tú như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Lão sư, cứu ta với.”
Hắn hô lớn:
“Ý nghĩ yên tĩnh, tâm yên tĩnh, khí cũng yên tĩnh.”
“Tinh khí hòa làm một, thiên địa có hạo nhiên chính khí, trong cơ thể người cũng có hạo nhiên chính khí, bệ hạ phải học được cách khống chế nó.”
Quốc sư từ tốn nói.
Vũ Văn Tú nghe vậy thì hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh lại.
Ngay lập tức sợi linh khí đang cuồng loạn kia liền trở nên ôn hòa, nhẹ nhàng du ngoạn trong đan điền của hắn.
“Đây là...”
Vũ Văn Tú chợt nghĩ ra gì đó.
Tiên duyên...quả đúng là tiên duyên!
“Bệ hạ, kể cho ta nghe đã có chuyện gì xảy ra?”
Trong thư phòng.
Quốc sư nhìn Vũ Văn Túi đầy thâm thúy và hiền hòa.
...
Đại bản doanh Tây Lương.
Hạng Thiếu Vân mở mắt, khí huyết cuồng nghịch trong cơ thể hắn tạo nên từng trận gió lớn quét loạn đồ đạc trong lều trướng.
Mái tóc đen nhánh của hắn lúc này như từng sợi thép gai đâm vào không khí.
Đùng!
Hạng Thiếu Vân đánh một chưởng vô cùng nặng nề lên trán của mình, chỗ đó lúc này đang có một sợi quái khí đang bị hắn trấn áp.
Hai cánh tay mềm mãi trắng noãn từ sau lưng Hạng Thiếu Vân duỗi ra ôm chặt lấy hắn.
Ba búi tóc đen tuyền rủ xuống, da thịt như bạch ngọc của mỹ nữ lộ ra.
“Thiếu Vân, làm sao vậy?”
Thanh âm mềm mại như có thể làm người ta tan chảy.
“Minh Tang, ta đánh thức nàng?”
Ánh mắt cứng nhắc của Hạng Thiếu Vân bỗng biến mất, thanh âm cũng trở nên ôn nhu hơn, con ngươi vốn sắt đá cũng lộ ra nhu tình.
Sau lưng Hạng Thiếu Vân, có một mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Đây chính là Lạc Minh Tang, mối tình thanh mai trúc mã của hắn.
Lạc Minh Tang đưa bàn tay mềm mại đưa lên xoa trước ngực Hạng Thiếu Vân, hai mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Hạng Thiếu Vân cũng nắm lấy tay nàng, tay còn lại đưa lên xoa xoa mái xóc đen mượt của nàng thầm an ủi.
Đợi Lạc Minh Tang lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ, vẻ ôn nhu trên mặt Hạng Thiếu Vân ngay lập tức biến mất.
Hắn cảm giác khí huyết của hắn không thể trấn áp nổi tia quái khí kia được nữa.
“Sợi khí này... Thật ra là cái gì?”
Tên giả thần giả quỷ trong miếu, không lẽ chính là thần tiên!?”
“Trên thế gian này...thực sự tồn tại tiên nhân sao!?”
...
Lục phủ, Bắc Lạc thành.
Lúc này, Lục Phiên đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt chợt sáng lên.
Ánh trăng từ ngoài của sổ chiếu rọi vào mặt hắn.
“Thật là hữu ý, Truyền Đạo đài lại cùng với việc ta lúc trước học lập trình rất giống nhau.”
Lục Phiên như có điều suy nghĩ.
Ý nghĩ chợt động, đạo ánh sáng màu lam trong bàn tay hắn liền ngưng tụ lại tạo thành một hồ lô nhỏ xíu.
“Vạn Pháp Hồng Lô.”
“Đẳng cấp luyện khí của hắn hiện giờ còn quá thấp, không thể làm cho nó biến thành hồ lô thật?”
Lục Phiên than nhẹ.
Vạn Pháp Hồng Lô có khả năng diễn luyện công pháp, luyện hóa linh khí, biến chiêu thức võ công thành pháp môn có thể thổ nạp linh khí để tu luyện.
Chỉ nhờ vào đặc tính này, có thể thấy Vạn Pháp Hồng Lô này giá trị không thể đo lường.
Bây giờ Vạn Pháp Hồng Lô mới đạt cấp một, nếu đạt cấp độ cao hơn hẳn là có thể diễn luyện Pháp môn tiên gia?
Lục Phiên thở dài một hơi.
Tán đi hồ lô trong bàn tay, hắn đứng lên, rời khỏi xe lăn đi tới trước cửa sổ.
Hắn đưa mắt nhìn lên.
Ở bên ngoài.
Ngưng Chiêu đang ngồi xếp bằng, đắm mình trong ánh trăng, hai sợi linh khí quấn quanh cơ thể phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Lục Phiên nhìn ra phía xa, nơi mà Y Nguyệt đang tung hoành múa trường tiên.
Nàng phải nỗ lực tu hành, sớm bước vào nhất lưu quân nhân thì mới có thể được công tử ban cho tiên duyên.
Ở ngay cạnh đó, Nghê Ngọc ôm hộp đồ ăn ngủ gật, nước dãi từ khóe miệng đang chảy xuống từng giọt.
Lục Phiên cười nhẹ.
Cảng tượng lúc này thật đẹp, cũng rất ấm áp.
“Đã có nhiệm vụ phụ tuyến.”
Đột nhiên.
Dòng chữ nhắc nhở của hệ thống hiện ra trước mắt hắn.
Lục Phiên giật mình, nhanh như thế đã có nhiệm vụ mới rồi.
Sau một khắc, giao diện thuộc tính hiện lên.
Kí chủ: Lục Phiên
Xưng hào: Luyện khí sĩ( vĩnh viễn)
Cấp độ luyện khí: 1( tầng 2: 10/100 sợi linh khí)
Cường độ linh hồn: 6,5
Cường độ thân thể: 0,5
Linh khí: 1 sợi
Cải tạo ban thưởng: Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên
Nhận xét về thế giới đang ở: Ngũ Hoàng đại lục (Đê võ)
Quyền hạn: Nhiệm vụ, Truyền Đạo đài, Linh khí đưa lên
Quyền hạn phụ: Vạn Pháp Hồng Lô(Cấp độ 1)
Cường độ linh hồn của hắn đạt đến 6,5 đây chính là cấp độ cao nhất mà hắn từng đạt đến.
Cải tạo ban thưởng năm điểm thuộc tính, hắn đều thêm vào cột cường độ linh hồn.
Chỉ cần có thêm 2,5 điểm thuộc tính nữa là hắn sẽ có 9 điểm cường độ linh hồn.
Dựa theo Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên có nói tới việc nếu đạt tới cảnh giới cường dộ linh hồn 9 điểm, thì sẽ có thể đổi được 90 sợi linh khí.
Cộng thêm 10 sợi linh khí hắn lấy từ cặp chân tàn phế nữa, là hắn sẽ có đủ 100 sợi, vừa đủ để luyện tầng 2.
Hắn nhìn một lượt toàn bảng.
Lục Phiên ngưng thần nhìn vào cột nhiệm vụ đang phát sáng.
Hắn nheo nheo mắt.
Trầm ngâm một lúc, hắn không do dự chuyển ý nghĩ chọn cột nhiệm vụ.