Dịch: Duy Cường
Từng giọt mưa tí tách rơi trên mặt đất, tóe lên từng dãy bọt nước cao thấp không đồng đều.
Nhiếp Trường Khanh nắm thanh đao mổ heo, hai mắt đỏ hồng, nước mưa xiêu vẹo chảy dài theo gương mặt của hắn, từng dòng từng dòng, theo trên thái dương, đến gò má, xuống cằm, giống như từng con giun đang bò trên mặt, kết hợp với thần sắc hắn lúc này, càng làm tăng thêm vẻ dữ tợn.
Hắn điên cuồng, không cam lòng, sát khí tràn đầy trong lồng ngực, như ngọn lửa thiêu đốt tâm can của hắn.
Nên tới cuối cùng cũng phải tới, hắn tránh né nhiều năm, cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
Đao quang sắc bén lóe lên chói mắt, lưỡi đao chém vào không khí, mang theo thanh âm rung động, dường như muốn đem mưa gió cắt ra làm đôi, khiến cho tiếng mưa rơi liên miên cũng bị tạm thời che lại.
Bộ pháp di chuyển cực kỳ cấp tốc.
Nhiếp Trường Khanh gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, đao trong tay xẹt qua một hình bán nguyệt.
Hai tên thích khách, khí huyết chấn động, khiến cho nước mưa rơi gần thân thể đều bị chấn nổ tung, không cách nào làm ướt thân thể họ.
Đinh đinh!
Vũ khí của thích khách va chạm cùng đao mổ heo.
Thân ảnh của ba người giao thoa mà qua, trên mặt đất, nước đọng tung tóe lên vài thước, máu cùng nước mưa hòa lẫn nhau, nhuộm đỏ mặt đất, nhưng rất nhanh lại bị những giọt mưa rơi xuống liên miên rửa sạch.
Trên thân của Nhiếp Trường Khanh, một vệt vết thương bắt đầu từ vai phải kéo dài xuống bụng trái, sâu tới xương, máu từ bên trong không ngừng tuôn ra.
Mặc dù vậy, hai tên thích khách cũng không khá hơn, một người trên thân thể xuất hiện một vết thương nằm ngang, làm cho thân thể hắn chia ra làm đôi, nửa người trên "Phù phù" một tiếng rơi xuống đất. Một tên khác quay người, tiếp tục đạp nước xông thẳng về phía Nhiếp Trường Khanh.
Tay nắm đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh cũng bắt đầu run rẩy.
Ở phía xa xa.
Nhiếp Song không làm theo lời của Nhiếp Trường Thanh, hắn chạy mấy bước sau đó nghiêng đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là hình ảnh phụ thân của mình, dùng đao mổ heo chém chết một người.
Thì ra, đó không chỉ là một thanh đao mổ heo, nó cũng có thể là một thanh sát nhân đao.
Mà Nhiếp Trường Khanh, toàn thân y phục cũng nhuộm đầy máu.
Tinh thần non nớt của Nhiếp Song lần đầu tiên bị đả kích nặng nề.
Nói cho cùng thì hắn cũng chỉ là một đứa bé, trong mưa gió hắn chỉ có thể bất lực gào khóc, thân thể cứng ngắc, âm thanh hoảng hốt tràn đầy lo lắng cho phụ thân của mình.
Nhiếp Trường Khanh không có thời gian để ý đến hắn.
Hôm nay, nếu những thích khách này không chết, vậy chính là hai cha con hắn chết.
Trong tay hắn, đao mổ heo không ngừng bay múa, hung ác, điên cuồng, mặc dù nhìn như rối loạn, không có chiêu thức, nhưng mơ hồ dường như lại ẩn tuân theo một quỹ tích đặc thù huyền ảo.
Tên thích khách còn lại, bị một thanh đao mổ heo chém liên tục lùi về phía sau.
Ở cuối con hẻm nhỏ.
Một bóng người mặc áo tơi đội nón rộng vành, vốn đang đứng yên bất ngờ chuyển động.
Hắn bước ra một bước, từ trong người lấy ra một cây sáo làm bằng gỗ.
Hắn thổi nhẹ, tiếng sáo réo rắt quanh quẩn trong ngõ hẻm, lấn át cả tiếng mưa gió đang vần vũ khắp nơi.
Phốc phốc.
Đao mổ heo trong tay Nhiếp Trường Khanh từ sau lưng thích khách xuyên thấu tới trước, từng giọt máu nóng hổi văng tung tóe.
Thân hình lung lay của hắn chậm rãi đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang bước chậm dưới mưa, nước mưa chảy dài trên gương mặt, trôi qua cằm rồi rơi xuống đất, thần sắc của hắn tràn ngập không cam lòng.
"Một khúc Triều Thủy dao, Đạo tông thứ chín Hàn Liên Tiếu."
Ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh xuyên thấu qua màn mưa, nói.
Mưa vẫn rơi liên miên.
Hàn Liên Tiếu thổi sáo gỗ, mặc áo tơi, mang theo mũ rộng vành, chậm rãi bước đi.
Bước chân tuy chậm nhưng trong bất tri bất giác, hắn đã đi tới trước mặt của Nhiếp Trường Khanh.
Khúc nhạc hoàn thành.
Phía dưới mũ rộng vành, lộ ra một gương mặt nam tử đẹp đẽ, hai sợi tóc mai rũ xuống hai bên làm cho khí chất hắn tăng thêm vài phầ thần bí.
"Đạo tông thứ mười Vô Song Đao... Vẫn phong độ như năm xưa."
"Dù gân tay đã bị cắt đứt, vẫn có thể nhẹ nhàng giết chết hai vị nhất lưu cao thủ, Nhiếp sư đệ, sư huynh quả thật rất kính phục ngươi."
Hàn Liên Tiếu giơ lên sáo gỗ, chạm vào thanh đao mổ heo trên tay Nhiếp Trường Khanh, một luồng sức mạnh cực lớn tràn tới, ép thanh đao trong tay Nhiếp Trường Khanh về sát lồng ngực của hắn.
Lời nói mặc dù là khen tặng, nhưng ngữ khí mỉa mai trào phúng hết sức rõ ràng.
"Nếu gân tay không bị cắt, ta muốn giết ngươi... Một đao là đủ."
Nhiếp Trường Khanh ho ra máu, máu rơi trên đao, chảy qua sáo gỗ, hắn nhìn chằm chằm vào Hàn Liên Tiếu, nói.
Hàn Liên Tiếu nhìn dòng máu chảy trên sáo gỗ, hơi nhíu mày:"Mang Song nhi theo ta trở về, cúi đầu nhận sai trước tôn thượng, có lẽ còn có cơ hội bảo toàn tính mạng."
"Năm năm, ta vẫn là câu nói kia.... Ta không sai!"
Nhiếp Trường Khanh gằn từng tiếng, nói.
"Vậy ta chỉ có thể mang theo thi thể của ngươi trở về."
Hàn Liên Tiếu thở dài một tiếng.
Sau một khắc.
Thân thể bao bọc trong áo tơi chấn động, khí huyết nhộn nhạo, trong xương cốt liên tục vang lên năm âm thanh.
Sáo gỗ đang chạm trên thanh đao mổ heo đột ngột tuôn ra một luồng lực lượng mạnh mẽ.
Nhiếp Trường Khanh cảm giác như linh hồn của mình bị chấn động và vỡ ra thành từng mảnh.
Hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể không bị khống chế, bị đánh văng ra xa hơn một trượng, hắn quỳ một chân trên đất, đao mổ heo hung hăng đâm vào trên mặt đá xanh, phát ra âm thanh ma sát chói tai, vận hết lực lượng mới có thể làm cho thân hình dừng lại không còn bị đẩy lùi.
Sau vài hơi thở, thân hình lung lay của Nhiếp Trường Khanh chậm rãi đứng lên.
Hắn lấy tay lau đi hỗn hợp nước mưa hòa máu trên mặt, tay nắm chặt đao mổ heo.
Mũ rộng vành trên đầu Nhiếp Song bị gió thổi lệch, thân ảnh nhỏ bé cô đơn trong màn mưa.
Từng giọt mưa tầm tã giữa trời, xối lên thân thể, khiến cho hắn run lẩy bẩy.
Hắn gào khóc, cuống họng đều đau rát.
Khuôn mặt phía dưỡi mũ rộng vành của Hàn Liên Tiếu lạnh lẽo vô tình.
Tay hắn cầm sáo gỗ, nhẹ nhàng nâng lên, ném ra phía trước
Sau đó, cực kỳ nhanh chóng vỗ một chưởng lên thân sáo.
Sáo gỗ cấp tốc xoay tròn, làm nước mưa bắn ra tung tóe, phảng phất một đầu rồng nước từ trong màn mưa sinh ra.
Phốc phốc!
Sáo gỗ xoay tròn không ngừng, xung quanh lại có từng thanh dao nhỏ cực kỳ sắc bén được sinh ra
Giống như một máy xay thịt, xoắn giết về hướng Nhiếp Trường Khanh.
Nguyên bản bị cắt đứt gân tay, không thể bảo trì Tông sư cảnh giới.
Nhiếp Trường Khanh không cách nào đỡ được một chiêu này.
Bỗng nhiên.
Hàn Liên Tiếu nhướng mày.
Ngay thời điểm sáo gỗ biến thành máy xay thịt, muốn giết hướng Nhiếp Trường Khanh
Một thanh trường kiếm mỏng như cánh ve, thấp thoáng ẩn hiện trong màn mưa đâm ra.
Trường kiếm ngân vang, xé rách màn mưa
Đinh!
Sáo gỗ bị đánh trúng, bay ngược trở về.
Hàn Liên Tiêu thu lại lưỡi dao trên cây sáo.
Bên cạnh Nhiếp Trường Khanh, không biết từ lúc nào xuất hiện xuất hiện một vị nữ tử xinh đẹp, mặc váy dài bằng lụa, một tay che dù, một tay cầm Thiền Dực kiếm.
"Ở trong Bắc Lạc thành giết người, lại còn là người mà ta đã nhìn trúng."
"Chậc chậc chậc..."
"Xem ra ngươi hoàn toàn không xem ta, vị thiếu thành chủ này ra gì.
Giọng điệu lười biếng kèm theo vài phần buồn ngủ vang lên.
Kèm theo đó là tiếng xoạt xoạt của bánh xe bằng gỗ vang lên khi vạch qua làn nước.
Hàn Liên Tiếu nhíu mày, nhìn về phía trước.
Ngoài đầu hẻm, một thiếu niên môi hồng răng trắng ngồi trên xe lăn di chuyển tới, hai bên trái phải là hai nữ tỳ đang dùng hai cây dù bằng giấy dầu che mưa, mặc cho gió dục mây vần, cả ba thần sắc lạnh nhạt, phảng phất đang du ngoạn ở ngoại thành.
Xe lăn dừng lại bên cạnh Nhiếp Song, người đang gào khóc.
Lục Phiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhiếp Song, khóe miệng hơi cong lên.
"Tiểu đệ đệ, nhìn thấy ca ca có cao hứng hay không?"
Lục Phiên nói.
Đôi mắt của Nhiếp Song đã khóc đến mức sưng đỏ, giờ phút này vẫn còn nức nở không ngừng, bị hỏi đột ngột có chút ngây người cùng không biết phải làm sao.
Nghe được âm thanh của Lục Phiên, hắn dừng khóc, ấp úng trả lời:"Cao.... Cao hứng."
Lục Phiên lông mày nhíu nhíu, lập tức tâm tư trêu chọc nổi lên .
"Vậy.... Ngươi cao hứng bao nhiêu?"
Nhiếp Song:"...."
Hắn bối rối không biết trả lời như thế nào, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Lục Phiên cười cười:"Vậy ca ca cứu cha ngươi, ngươi cao hứng hay không?"
Lần này Nhiếp Song đã kịp lấy lại tinh thần, nghe vậy, thân thể gầy yếu "Phù phù" một tiếng liền quỳ trên mặt đất, cái đầu to không để ý trên đất đang đọng đầy nước mưa, hung hăng đập xuống, cú đập mạnh làm chiếc mũ rộng vành đang đội trên đầu bị đụng dẹp lép.
"Xin công tử hãy cứu phụ thân ta!"
Thanh âm nghẹn ngào của Nhiếp Song vang lên.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, vuốt nhẹ cằm.
Sau đó, nhìn về phía Hàn Liên Tiếu ở xa xa.
"Ngươi nghe rồi đó, ta đã đáp ứng yêu cầu của tên tiểu tử này, cho nên... Nế mặt ta một chút."
Lục Phiên cười nhẹ.
Hàn Liên Tiếu một tay cầm sáo, một tay cầm lấy lọn tóc rủ xuống bên gò má, liếc mắt nhìn Lục Phiên, khóe miệng cong lên
"Thì ra là thiếu chủ của Bắc Lạc thành."
Âm thanh của hắn hết sức ôn nhu mềm mại.
Lục Phiên đang cười, Hàn Liên Tiếu cũng đang cười, cả hai đối mặt nhìn nhau, phảng phất là bạn cũ quen biết nhiều năm.
Sau đó, tiếng nói mềm mại của Hàn Liên Tiếu vang lên, quanh quẩn trong hẻm nhỏ.
Giống như là bạn cũ nhiều năm không gặp, đang ân cần hỏi han.
"Nếu phụ thân ngươi có mặt ở đây, có lẽ ta sẽ nể nang hắn vài phần."
"Còn mặt mũi của Lục thiếu chủ.... Nói thật, vẫn chưa đủ sức nặng."