Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua cửa gỗ khắc hoa văn đỏ thắm, phân thành nhiều tia nhỏ chiếu lên tờ giấy tuyên nằm trên bàn đọc sách, phản xạ tia sáng óng ánh.
Trên một chiếc giường gỗ, màn trướng đã rủ xuống.
Thấp thoáng bóng hình Lục Phiên ngồi xếp bằng ở trên.
Suy nghĩ lóe lên, bảng điều khiển hệ thống hiện ra.
Kí chủ: Lục Phiên
Xưng hào: Luyện Khí sĩ (vĩnh cửu)
Cấp độ luyện khí: 2(3 tầng tiến độ: 100/ 1000 sợi)
Cường độ linh hồn: 11(có thể trao đổi: 2)
Cường độ thân thể: 1(có thể trao đổi: 1)
Linh khí: 92 sợi
Ban thưởng cải tạo: 《 Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên 》
Nhận xét cấp độ thế giới đang ở: Ngũ Hoàng đại lục 【 đê võ 】
Quyền hạn: 【 nhiệm vụ 】, 【 Truyền Đạo đài 】, 【 Truyền tải linh khí 】
Quyền hạn khác: 【 Vạn Pháp Hồng Lô (LV 1) 】
Linh cụ: Linh Áp Kỳ Bàn (huyền giai hạ phẩm)
Điểm thuộc tính có thể sử dụng: 10
Lục Phiên khóe miệng hơi nhếch lên, thu hoạch được 10 điểm thuộc tính, đây là niềm vui ngoài ý muốn, khiến cho hắn có chút thỏa mãn.
Sờ cằm, suy tư và phân tích nửa ngày.
Lục Phiên quyết định sử dụng 10 điểm thuộc tính.
Tăng 9 điểm vào cường độ linh hồn, 1 điểm tăng thêm cho cường độ thân thể.
Mà cường độ linh hồn Lục Phiên cũng chính thức tăng đến 20 điểm, cường độ linh hồn có thể trao đổi còn thừa 11 điểm.
Oanh!
Sau khi phân phối sử dụng xong 10 điểm thuộc tính.
Lục Phiên ngay lập tức cảm giác linh hồn mình lại một lần nữa được gột rửa.
Như thể trí tuệ đã được khai sáng, đôi mắt của hắn trong bóng đêm trở nên vô cùng sáng ngời, phát ra ánh sáng chói lóa.
Cường độ linh hồn mỗi lần tăng lên qua mốc 10 điểm, đều cảm nhận rõ cảm giác linh hồn tăng cường.
Lục Phiên cảm thấy toàn bộ giác quan, ý thức của mình trở nên nhạy bén hơn, dường như máu chảy trong người cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Năng lực khống chế đồ vật tăng lên, vốn dĩ chỉ có thể khống chế xe lăn đổi hướng, bây giờ, e rằng có thể khống chế xe lăn di chuyển một cách bình thường .
Đây là nhờ linh hồn được tăng trưởng.
Lục Phiên trong lòng suy nghĩ, có lẽ, thuận theo cường độ linh hồn được tăng trưởng, về sau, có thể sẽ đạt tới trình độ mà người tu tiên gọi là thần thức.
Một sợi thần thức vượt vạn dặm, trong lòng biết hết chuyện thế gian.
Thu hồi suy nghĩ, Lục Phiên để tâm tình trong lòng lắng xuống.
Hắn cũng không có vui sướng đến mức đầu óc choáng váng, muốn làm cho đê võ đại lục biến thành thế giới Huyền Huyễn, chỉ riêng bản thân hắn mạnh lên thôi là chưa đủ.
Di chuyển sự chú ý vào cột Truyền Đạo đài.
Ngay khi tinh thần của Lục Phiên chuẩn bị đi vào bên trong Truyền Đạo đài… Lục Phiên hơi nhíu lông mi.
Ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa gỗ khắc hoa văn đỏ thắm.
Trên nóc nhà của Lục phủ.
Có một người, mang theo hồ lô rượu, chân đạp gạch ngói, người nhẹ như yến, tiêu sái tới.
Nho sam tung bay, bộ ngực để trần, đầu tóc xõa ra tung bay trong gió.
Cái tên này. . . Là ai?
Lục Phiên hơi nghi hoặc một chút.
Hắn đại khai sát giới tại Bắc Lạc thành làm cho lòng người bàng hoàng.
Thế mà còn có người đêm khuya dám đi vào Lục phủ.
Đây là kẻ tài cao gan cũng lớn, hay là người. . . Không sợ chết?
Ngưng Chiêu từ trên nóc nhà đứng lên, váy trắng phiêu đãng, đôi mắt lấp lánh.
Trong tay nàng, rút ra một thanh Thiền Dực kiếm, thân kiếm như trong suốt, ở dưới ánh trăng, lập lòe như ánh sáng chiếu xạ của phiến băng.
"Các hạ là ai?"
"Đêm khuya xông vào Lục phủ chính là tội chết."
Ngưng Chiêu xõa tóc dài ra, tung bay trong gió, lời nói lạnh lùng, quanh quẩn trong đêm tối.
Bên trong biệt viện.
Cảnh Việt khép hai ngón tay lại, ”vụt”, từ trong hộp kiếm rút ra một thanh kiếm, nắm chặt trong tay.
Đây coi như là lần thể hiện đầu tiên sau khi hắn trở thành nô bộc của Lục Phiên, mặc dù bất đắc dĩ, thế nhưng. . .
Vì muốn tạo cho Lục Phiên một ấn tượng tốt về mình, lần xuất thủ này, hắn sẽ cố gắng thêm chút sức nữa.
Trên mái hiên, Mạc Thiên Ngữ đạp lên ngói xanh, tiêu sái tới, vậy mà không có phát ra một tiếng động nào, khinh công cực kì cao minh.
"Cuồng nhân múa bút họa giang sơn, gieo tiền định quẻ cười thiên kiêu!"
"Nho giáo đại đồ đệ. . . Mạc Thiên Ngữ!"
Cảnh Việt là một trong Kiếm phái thất hiệp, ánh mắt tự nhiên phi phàm, nhận ra người này, tóc tai bù xù, lồng ngực để trần, cầm hồ lô rượu trong tay, Mạc Thiên Ngữ.
Người giữ cửa thư các của Quốc sư, nho giáo đại đồ đệ, bên trong Chư Tử Bách Gia vẫn có chút có danh tiếng.
Trên nóc nhà.
Mạc Thiên Ngữ uống một hớp rượu, rượu rơi tung tóe , tiếng cười khẽ phiêu đãng truyền ra.
"Cô nương, tại hạ đêm khuya tới chơi có chút đường đột , tuy nhiên, tại hạ phụng lệnh quốc sư, tới thăm viếng công tử nhà ngươi, kính xin gặp công tử nhà ngươi một lần."
Ngưng Chiêu đôi mắt lóe lên sự lạnh lùng.
"Các hạ cái này gọi là tự tiện xông vào, không phải là thăm viếng. . ."
"Rút đi, bằng không. . . Chết."
Ngưng Chiêu trả lời lạnh lùng, giọng cũng không lớn, dường như sợ đánh thức Lục Phiên, cho nên nói nhỏ.
Mạc Thiên Ngữ cho rượu vào miệng, lại tiếp tục cười ha hả.
"Ta tính toán hai quẻ, liên quan đến công tử nhà ngươi, đều có sai lầm, vì tìm ra nguyên nhân, hôm nay, ta nhất định phải ngay trước mặt công tử nhà ngươi, bói một quẻ."
Mạc Thiên Ngữ đạp lên ngói xanh mà tới, trên thân nho sam bồng bềnh.
Trong giọng nói thể hiện sự tùy tiện và không sợ hãi.
Ngưng Chiêu chân mày cau lại.
Dưới đất, Cảnh Việt hai ngón tay đập vào hộp kiếm sau lưng.
Ba thanh kiếm còn lại cũng đều bắn ra.
"Nghe đồn nho giáo đại đồ đệ Mạc Thiên Ngữ, danh xưng cuồng nhân, không phục thiên, không phục địa, ngoại trừ phu tử nho giáo ra, không phục bất cứ ai khác, hôm nay gặp mặt. . . Quả nhiên danh bất hư truyền, cuồng vọng vô cùng."
Cảnh Việt nói.
Lời nói hạ xuống, thân thể của hắn đột nhiên xoay tròn, hai chân cong ra phía sau, đá vào chuôi kiếm của ba thanh trường kiếm mới từ hộp kiếm bay ra.
Lập tức, ba thanh kiếm, mạnh mẽ lao đi.
Kiếm phái, Phi Kiếm thuật.
"Ta nói Kiếm phái làm sao lại bại, thì ra có một kẻ phản bội như ngươi."
Mạc Thiên Ngữ, tay cầm hồ lô, khinh thường liếc mắt nhìn Cảnh Việt.
Ực một hớp rượu.
Từ trong miệng phun ra.
Rượu bay khắp nơi, dường như hóa thành một khối sương mù bằng rượu, dưới ánh trăng, tựa Thần Long xuất thế.
Cùng ba thanh phi kiếm đụng vào nhau, trong mỗi một giọt rượu, đều ẩn chứa lực lượng ngàn quân.
Kiếm của Cảnh Việt lập tức bị đánh bay, rơi xuống trên nóc nhà.
"Một kẻ yếu ớt, không thú vị."
Mạc Thiên Ngữ cười nhạt.
Trong tiểu viện, Cảnh Việt khuôn mặt run lên, quả nhiên là kẻ hung hãn, nho giáo đại đồ đệ. . . Không phải hắn có thể chống lại.
Giờ khắc này, Cảnh Việt nội tâm đã muốn bỏ chạy.
Nhưng mà. . .
Hắn bỗng nhiên lại có chút ưu thương, bởi vì hắn phát hiện, bây giờ thân phận của hắn, không cho phép hắn tự do tự tại quay đầu bỏ chạy.
Cuộc sống trước kia, không trở về được nữa rồi.
Thế nhưng, hắn lại nghĩ tới sức mạnh quỷ thần khó lường của Lục Phiên .
Lập tức, trong lòng tự tin mười phần, vung kiếm lên, đạp tường bay lên muốn xung phong mà đi.
Trên nóc nhà.
Mạc Thiên Ngữ một cước giẫm nát một viên gạch ngói, từ trên nóc nhà nhẹ nhàng bay xuống.
Mũi chân đạp lên mũi kiếm của Cảnh Việt đâm tới, thế mà ép cho Cảnh Việt rơi xuống dưới. Mạc Thiên Ngữ cười to, âm thanh từ đêm tối vang lên trong viện nhỏ.
Phía trên đỉnh đầu của hắn, từng vòng từng vòng khí lưu hội tụ lại.
Nho giáo. . . Hạo nhiên khí!
Đông!
Mạc Thiên Ngữ miệng lưỡi lưu loát, đọc nhấn mạnh rõ từng chữ, như từng cây kim đâm xuống.
Cảnh Việt chỉ cảm thấy đinh tai nhức óc, kiếm trong tay đều cầm không ổn định.
Phốc!
Cảnh Việt miệng phun ra máu, thân thể bay đi, rơi xuống đất, liên tục lùi lại.
Mỗi một bước đạp xuống, đều để lại dấu chân trên mặt đất.
"Kiếm phái thất hiệp đều xuất hiện may ra còn tạm được, chỉ bằng ngươi. . . Còn kém xa lắm."
Tại bên trên mặt đất.
Mạc Thiên Ngữ khoan thai rơi xuống, giơ lên hồ lô rượu, ngửa đầu ực một hớp rượu, rượu từ trên cằm chảy xuống áo, quanh quẩn thanh âm cười khẽ.
Trên nóc nhà.
Ngưng Chiêu giương lên Thiền Dực kiếm, nhìn xem Mạc Thiên Ngữ, có chút nghiêm trọng.
Vẻn vẹn trước mắt một vị Mạc Thiên Ngữ, cũng hơn hẳn mấy trăm nho sinh lúc trước trên Bắc Lạc hồ!
Nếu là nàng và Nhiếp Trường Khanh hợp lại, có lẽ có sức đánh với Mạc Thiên Ngữ một trận.
Tuy nhiên, Nhiếp Trường Khanh tối nay chẳng biết tại sao, nghe âm thanh lớn như vậy cũng không xuất hiện.
Bỗng nhiên.
Ngưng Chiêu chân mày đang nhíu từ từ giãn ra.
Nàng nhìn về phía phòng Lục Phiên.
Cửa gỗ khắc hoa đang đóng chặt, bỗng nhiên bị một lực lượng mạnh mẽ đẩy ra, "Bành" một tiếng nổ vang.
Trong phòng, có giọng nói đạm mạc , ung dung truyền ra.
"Là ai dạy ngươi nửa đêm quấy nhiễu giấc mộng của bản công tử..."
Lời nói của Lục Phiên từ trong nhà truyền ra.
Một cơn gió lớn bỗng nhiên từ trong phòng quét tới.
Tại nơi Mạc Thiên Ngữ đứng, nho sam trên người hắn bay phấp phới, tóc bay tán loạn không ngừng.
"Lục thiếu chủ, tại hạ là đại đồ đệ dưới trướng quốc sư, nho giáo Mạc Thiên Ngữ, phu tử phái ta đến mang ngươi vào kinh thành."
"Mặt khác, tại hạ bói toán cực chuẩn, nhưng khi tính quẻ cho Lục thiếu chủ lại sai hai lần. . ."
"Cho nên, muốn bói một quẻ miễn phí cho Lục thiếu chủ."
Mạc Thiên Ngữ cầm hồ lô rượu, híp mắt.
Hắn tại Đế Kinh, có danh hiệu cuồng nhân, là kẻ tài cao gan cũng lớn, thật đúng là chưa sợ người nào, ngay cả Lục Trường Không là trọng thần quan cao, chức trọng đều bị hắn bỏ qua, thậm chí chỉ thẳng mặt mà chửi.
Hôm nay hắn vào cửa, thái độ đối với Lục Phiên đã coi là khách khí.
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời.
Trong phòng, có tiếng cười vang lên.
"Đây là lý do ngươi nửa đêm đến quấy nhiễu giấc mộng của ta?"
"Vào viện nhỏ của ta, ngươi có thể coi số mạng cho chính mình sao?"
"Tính toán số mệnh của ta, ngươi xứng sao?"
Lời nói đạm mạc, từ trong nhà truyền ra.
Sau mỗi câu nói, đều có âm thanh một quân cờ rơi trên bàn cờ.
Ba câu ba quân cờ. . .
Trong biệt viện, linh áp bỗng nhiên liên tục tăng lên.
Đồng thời. . .
Trong phòng, gió lớn gào thét, một bàn tay do khí lưu màu xanh lam hội tụ mà thành, năm ngón tay bày ra, ngón giữa chồng lên ngón trỏ, hiện lên hình ảnh hạ quân cờ xuống.
Đỉnh đầu Mạc Thiên Ngữ, chính là nơi quân cờ hạ xuống.