Chương 59: [Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Hắn là người tạo ra, cũng là người đứng ngoài điều khiển.

Phiên bản dịch 10744 chữ

Dịch: Tiểu Du

Tiên duyên quá bé, lười ra tay?

Câu trả lời của Lục Phiên làm cho Lục Trường Không không khỏi có chút câm nín.

Lại có người ngại tiên duyên quá nhiều?

Được thêm cũng không sợ nhiều quá mà!

“Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu tới, là đủ?”

Lục Trường Không nhíu mày, hỏi lại lần nữa.

“Đủ rồi.”

Lục Phiên cười cười.

Lục Trường Không không hỏi nữa, hắn cũng không phải người thích cưỡng cầu, vả lại, Lục Trường Không cũng biết, bí mật trên người Lục Phiên tuyệt đối không hề ít.

Có thể đối chọi cùng cấp bậc Chư Tử, thực lực như vậy, có lẽ thật sự không đếm xỉa đến cái tiên duyên này.

Bởi vì, theo như thám tử điều tra được, bên trong đám cường giả đến dãy Ngọa Long lần này chưa xuất hiện thân ảnh của bọn người Bách Gia Chư Tử.

“Tốt, trong lòng ngươi biết là được rồi, tuy nhiên, lần này nơi phát hiện tiên duyên dù sao cũng nằm trong phạm vi quản lý của Bắc Lạc thành ta, ta phải đi canh giữ Bắc Lạc, phòng ngừa xảy ra chuyện xấu làm liên lụy Bắc Lạc.”

Lục Trường Không nói.

Lục Phiên gật đầu.

“Cha, có rảnh thì đi Hồ Tâm đảo tản bộ một chút, chỗ ấy thật ra không khác gì mấy cái bí cảnh tiên duyên bình thường.”

Lục Phiên nhỏ giọng nói.

Lục Trường Không lúc ở trên Hồ Tâm đảo đã bước vào nhị đoạn Khí Đan cảnh, thiên phú tu hành vượt xa so với Lục Phiên dự đoán, theo ý Lục Phiên, nên dành nhiều thời gian hơn cho việc tu hành thì tốt hơn.

“Được rồi, chờ xong chuyện này, ta sẽ lên Hồ Tâm đảo, những bông hoa cúc kia… Ta cũng có chút hứng thú.”

Lục Trường Không trên mặt có chút chú trọng, cười cười nói.

Thân là hậu duệ nhà nông Chư Tử Bách Gia, Lục Trường Không đối với thực vật kỳ lạ luôn có chút hứng thú.

Lục Trường Không đi, mặc giáp đội mũ trụ, bên hông đeo đao, rời khỏi viện nhỏ hướng tường thành mà đi.

Dãy Ngọa Long cách Bắc Lạc thành trăm dặm, một khi xảy ra chiến sự, nhiều khi sẽ lan đến Bắc Lạc, cũng không thiếu Thái Thú sẽ lấy lý do tìm tiên duyên để tiến đánh Bắc Lạc thành.

Lục Trường Không nhất định phải trấn giữ trên thành, như thế mới có thể dọa sợ bọn họ.

Đại lao Lục phủ.

Mặt đất ẩm ướt dơ bẩn, không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Đây là lần thứ hai Lục Phiên tới đại lao.

Lần thứ nhất, hắn vào đại lao nói một câu liền kết thúc sinh mạng của không ít sĩ tử nho sinh, khiến cho vách tường đại lao dính đầy máu, rửa một ngày một đêm cũng không hết.

Đây là lần thứ hai, tuy nhiên, lần này Lục Phiên không có bao nhiêu sát ý.

Mặc Lục Thất tỉnh.

Người hắn bị trói trên thập tự giá, thân thể bị trói chặt.

“Ta… Không chết?”

Mặc Lục Thất mở choàng mắt ra, thân thể truyền đến cảm giác đau nhức, đó là di chứng do trước đó bị linh áp khủng bố áp bức đến nổi cơ bắp nổ tung.

Cửa đại lao mở ra.

Bánh xe gỗ ma sát cùng mặt đất ẩm ướt phát ra âm thanh vang vọng.

Ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa làm mắt Mặc Lục Thất bị chói đến nổi chảy nước mắt.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, đợi ánh sáng nhu hòa một chút mới chậm rãi mở mắt lại, lúc này liền thấy rõ bộ dạng người tới.

Trước mắt hắn là một thiếu niên môi hồng răng trắng, một thân áo trắng, tóc mai rủ xuống, mặt như bạch ngọc, nhẹ nhàng tiêu sái.

Bên cạnh còn có hai tỳ nữ, một là thiếu nữ mặt đẹp như tiên, dáng người mờ ảo, một là bé gái ôm bàn cờ, trừng mắt nhìn hắn, bộ dáng hung ác.

Xung quanh còn có không ít binh lính mặc giáp, khuôn mặt lạnh lẽo đứng đầy trong phòng.

Đại lao Lục phủ… Mặc Lục Thất nhận ra.

Mùi đại lao này hắn rất quen thuộc.

“Là Mặc gia phái người tới ám sát?”

Xe lăn dừng lại trước người Mặc Lục Thất đúng ba bước, thiếu niên môi hồng răng trắng vuốt ngón tay thon dài, thản nhiên nói.

“Muốn chém muốn giết… Tùy ý ngươi.”

Mặc Lục Thất rủ đầu xuống, đôi mắt ảm đạm.

A Châu, ta sắp chết rồi.

Mặc Lục Thất trong lòng đau buồn, không hối hận nhưng lại có chút tiếc nuối.

Hắn sợ sẽ không còn gặp lại A Châu, người đã giao nhiệm vụ cho hắn nữa.

“Ngươi không phải là một thích khách thích hợp.”

“Thích khách không nên có tình cảm mãnh liệt như vậy.”

Lục Phiên một tay chống cằm, trong tay xuất hiện một cây trâm, nói với Mặc Lục Thất.

Mặc Lục Thất bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cây trâm trong tay Lục Phiên.

“Cho nên, từ bỏ việc làm thích khách đi mà đi theo ta.”

Lục Phiên nói.

Mặc Lục Thất nghe vậy thì sững sờ, dường như không nghĩ tới, Lục Phiên vậy mà không hạ lệnh giết chết hắn, ngược lại còn muốn… Mời chào hắn.

“Theo lý mà nói, ngươi ám sát người ở trong địa bàn Bạch Ngọc Kinh của ta, ta sẽ không để cho ngươi sống.”

“Nhưng mà, Lục Phiên ta là một người có tính tình tốt, cho nên… Ta cho ngươi một cơ hội sống, cho ngươi một cơ hội để tiếp tục nhìn thấy người trong lòng.”

Lục Phiên giơ tay lên, cái trâm kia liền trôi nổi trong không trung.

Dưới ý niệm điều khiển của Lục Phiên, bay tới trước tròng mắt Mặc Lục Thất, dừng lại cách con ngươi của hắn chỉ chút xíu.

“Ngươi có thể ‘Lấy ý ngự kéo’, thiên phú rất tốt, cho nên ta mới cho ngươi cơ hội này. »

“Một ngày, chỉ trong thời gian một ngày, ngươi nếu có thể bước vào tam đoạn Khí Đan cảnh, có thể sống, ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội khác để gặp lại A Châu.”

Lục Phiên thản nhiên nói.

"Nếu ta không làm được?”

Trên trán Mặc Lục Thất chảy đầy mồ hôi.

Thủ đoạn của thiếu niên trước mắt này, quá khó lường.

Linh áp khủng bố như ngọn núi lúc đó, đáng sợ hơn nhiều so với hạo nhiên chính khí của phu tử nho giáo.

Cũng như thủ đoạn khống chế đồ vật thành thạo lúc này.

Mặc Lục Thất có thể lấy ý ngự kéo, cho nên hắn biết rõ độ khó khăn khi khống chế đồ vật khác.

“Làm không được…”

Lục Phiên liếc mắt nhàn nhạt nhìn Mặc Lục Thất.

“Vậy chết đi.”

“Ha ha, đừng lo lắng, dù có chết, ta cũng sẽ để A Châu gặp ngươi một lần cuối, thế nhưng… Là để cho nàng gặp đầu của ngươi.”

Lục Phiên nhếch miệng, lộ ra nụ cười dữ tợn.

Mặc Lục Thất cảm thấy thân thể lạnh lẽo.

Nghê Ngọc ở một bên lườm công tử hung thần ác sát của mình, nhếch miệng.

Bản lĩnh hù dọa người khác của công tử… Quá ghê gớm.

Mặc Lục Thất nhắm nghiền hai mắt, trong đầu hắn đang tưởng tượng cảnh A Châu thấy đầu lâu đẫm máu của mình, sau đó cười khổ một tiếng.

Có lẽ, A Châu sẽ không có cảm giác sợ hãi gì.

Thế nhưng…

“Ta đáp ứng ngươi.”

Mặc Lục Thất nói.

Lục Phiên cười nhạt: “Rất tốt.”

Sau đó, cây trâm dưới khống chế của hắn, chuyển hướng đâm vào búi tóc của Mặc Lục Thất.

Dây thừng trên người Mặc Lục Thất cũng tự động đứt gãy, cả người rơi xuống đất.

“Cảnh Việt, mang hắn lên đảo.”

Xe lăn tự đổi hướng, thanh âm nhàn nhạt của Lục Phiên vọng lại.

Cảnh Việt đang cõng hộp kiếm màu vàng làm từ gỗ lê lập tức cười híp mắt xốc thân thể Mặc Lục Thất lên.

Hồ Tâm đảo.

Thuyền bơi đến.

Y Nguyệt đẩy xe lăn xuống thuyền, Nghê Ngọc cõng bàn cờ nôn thốc nôn tháo, hai chân mềm nhũn.

Mặc Lục Thất cúi đầu, Cảnh Việt thì đứng sau lưng hắn.

Xa xa.

Vang lại tiếng xé gió.

Nhiếp Trường Khanh cùng với Ngưng Chiêu bỗng xuất hiện.

“Công tử.”

Hai người khom người.

Lục Phiên khoát tay, “Ta rất thất vọng với các ngươi, thời gian một đêm chỉ cô đọng được một sợi linh khí?

Thời gian một đêm, Nhiếp Trường Khanh bước vào nhị đoạn Khí Đan cảnh, Ngưng Chiêu cũng bước vào tam đoạn Khí Đan cảnh.

Nhưng mà Lục Phiên lại rất không hài lòng.

Dù sao thì bây giờ Hồ Tâm đảo, nồng độ linh khí đã đạt ngưỡng vạn sợi.

Lại có thêm mười cây Triều Thiên cúc tạo ra linh khí ôn hòa, hoàn cảnh tu luyện có thể nói là số một Ngũ Hoàng đại lục.

Dưới hoàn cảnh như vậy, tu vi của bọn hắn lại tiến triển chậm như vậy.

Ngưng Chiêu cắn môi, cúi đầu xuống, có chút áy náy.

Nhiếp Trường Khanh cũng như thế.

Bọn hắn đã làm Lục Phiên thất vọng rồi.

“Bí cảnh dãy Ngọa Long đã xuất hiện, các ngươi chỉ còn thời gian một ngày, sau một ngày, lập tức đi đến dãy Ngọa Long.”

Lục Phiên thản nhiên nói, thanh âm không biểu hiện buồn vui.

“Vâng.”

Nhiếp Trường Khanh cùng với Ngưng Chiêu vội trả lời.

Sau đó, lại đi thổ nạp linh khí.

“Cảnh Việt, trông chừng kĩ hắn, trên đảo thì tùy hắn đi đâu thì đi, nhưng nếu hắn dám ra khỏi đảo, giết.”

Xe lăn Lục Phiên tự động đi, vừa đi vừa nói với Cảnh Việt.

Cảnh Việt vội xốc lại tinh thần.

“Công tử, cứ tin ở ta.”

Sau đó, trừng mắt nhìn Mặc Lục Thất.

“Y Nguyệt.”

Lục Phiên bỗng mở miệng.

Làm Y Nguyệt đang đẩy xe lăn khẽ giật mình, nhìn Lục Phiên.

“Ngươi từng hướng ta cầu xin tiên duyên, ta chưa từng ban cho ngươi, bây giờ, xem cường độ khí huyết của ngươi, tuy chưa đạt tới cấp độ nhất lưu võ nhân, nhưng cũng sắp rồi, cho nên công tử ta cho ngươi một cơ hội.”

Lục Phiên nhìn Y Nguyệt, nói.

Y Nguyệt nghe vậy, trên mặt hiện lên tia kích động.

Nàng liền quỳ trên mặt đất, thân thể vì quá kích động mà run rẩy.

“Ngươi ở trên đảo cùng tu hành với Mặc Lục Thất, nếu có thể cảm nhận linh khí, bước vào Khí Đan cảnh, công tử sẽ truyền tiên pháp chân chính cho ngươi.

Lục Phiên nói.

Y Nguyệt vui mừng, dập đầu đa tạ Lục Phiên.

Lục Phiên nhìn Y Nguyệt đang kích động, cũng không nói gì thêm.

Y Nguyệt không giống như Nghê Ngọc với Ngưng Chiêu, trên người Y Nguyệt đang gánh vác một mối thù lớn phải báo.

Lúc trước, lúc Lục Trường Không lôi ở trong đống người chết ra Ngưng Chiêu, Y Nguyệt cùng với Nghê Ngọc, Y Nguyệt là kì lạ nhất.

Trong tay cầm dao găm nhuốm đầy máu người, trong mắt toàn là thù hận.

Lục Phiên cũng hiểu rõ thân thế của Y Nguyệt, nàng đến từ một tiểu thế gia nổi danh ở Tây Quận, thư hương môn đệ, nhưng bởi vì phản đối việc Mặc gia nhúng tay vào sự vụ Tây Quận, cả nhà đều bị Mặc gia điều động sát thủ giết sạch, chỉ có Y Nguyệt là trốn thoát, theo lưu dân chạy trốn đến Bắc Lạc thành rồi được Lục Trường Không cứu.

“Trước đừng cảm ơn ta, trả thù đã rồi hãy nói.”

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía Y Nguyệt, thản nhiên nói.

“Nghê Ngọc, đẩy ta lên trên lầu.”

Lục Phiên nói.

Nghê Ngọc “Dạ.” một tiếng liền đẩy xe lăn lên lầu các Bạch Ngọc Kinh, tới sân thượng lầu hai.

Lục Phiên nhận lấy Linh áp Kỳ bàn được Nghê Ngọc mang theo, bày ra trước mắt.

Hộp cờ chứa đầy quân cờ đen trắng được bày ra.

Nghê Ngọc thì vội vàng hâm nóng thanh mai tửu.

...

Ầm ầm…

Bầu trời đang trong xanh, bỗng nhiên bắt đầu có mây đen kéo tới.

Mặt hồ nổi gió.

Giữa trời đất, tản ra một cổ khí tức mạnh mẽ.

Lục Phiên cầm cờ.

Trong giây lát, phía trên lầu các, gió mây vần vũ.

Bàn tay khẽ vuốt Linh áp Kỳ bàn, đôi mắt của hắn bỗng biến đổi, trở nên thâm thúy, xa lạ.

Từng đường cong nảy lên, ở trên Linh áp Kỳ bàn buộc vòng quanh thành địa hình dãy Ngọa Long.

Mà hội tụ bên ngoài dãy Ngọa Long là quần hùng thiên hạ cùng với binh mã dày đặc.

Hiện lên trên Linh áp Kỳ bàn dưới hình thức là điểm đỏ.

Hắn là người tạo ra, cũng là người đứng ngoài điều khiển.

Linh khí thức tỉnh.

Bắt đầu.

Bạn đang đọc [Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn của Lý Hồng Thiên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    42

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!