Dịch: Tiểu Du
Bên trong Tiên cung, dưới ánh nến xanh biếc.
Gió lạnh thổi qua.
Ánh mắt Hạng Thiếu Vân sắc bén, khí huyết trên người hắn sôi trào, tản ra hơi thở cực kỳ đáng sợ.
Lý Tam Tư cầm kiếm gỗ trong tay.
Tinh thần mọi người đều trở nên căng thẳng.
Tiên duyên, tiên duyên… Phải có mạng mới xài được.
Ánh nến bỗng nhiên biến thành màu xanh âm u, ở giữa mơ hồ, giống như có người ở một nơi bí mật gần đó nhìn chằm chằm bọn hắn.
Không khí trong Tiên cung lúc này… Hết sức cổ quái.
“Ta cảm thấy chúng ta bị lừa rồi.”
Mặc Thủ Quy nói.
“Cái này đâu phải tiên duyên, cái này là mồ mả người chết, ai biết chôn dưới mộ là yêu ma quỷ quái như nào.”
Gió khẽ thổi, kết hợp với ánh lửa màu xanh âm u tạo nên cảm giác yêu dị.
Khổng Nam Phi mò trong rương sách lấy ra một quyển thẻ tre, liếc mắt Mặc Thủ Quy, nói:
“Ai nói là mộ táng không có tiên duyên?”
Lý Tam Tư không để ý cuộc nói chuyện của Mặc Thủ Quy với Khổng Nam Phi.
Ánh mắt hắn âm trầm, nhìn vào sâu trong Tiên cung.
Hai hàng nến màu xanh lục âm u, chạy thẳng vào bên trong Tiên cung, không nhìn được điểm cuối.
Lý Tam Tư cầm kiếm gỗ trên tay, chậm rãi bước đi.
“Theo như bố cục lăng mộ, lối vào lăng mộ, chính là đường hầm hẹp dài này, tiếp theo chính là tiền thất, trung thất và hậu thất…”
“Tiên cung này quá rườm rà, nếu có thể được an táng trong này, chủ nhân mộ táng địa vị phải là rất cao, cẩn thận một chút đi.”
Lý Tam Tư cơ bản cũng không hứng thú gì với tiên duyên, nếu không phải Cự Tử Đạo Tông ra lệnh, hắn cũng lười đến, thế nhưng… Sau khi thấy được loại thủ đoạn này, trong lòng bỗng trở nên hứng thú.
“Không cần biết có tiên duyên hay không, có thể đi vào Tiên cung to lớn bậc này, cũng không uổng công tới đây."
Lý Tam Tư cười lớn.
Tinh thần hắn cũng được thả lỏng.
“Ngu xuẩn, nếu chỉ là thòng lọng bình thường, sao có thể dụ ta chui vào?”
Hạng Thiếu Vân ánh mắt sắc bén, liếc mắt nhìn Mặc Thủ Quy.
Mặc Thủ Quy lập tức câm nín, không nói nữa.
Bên trong Tiên cung lại trở nên yên lặng, bốn người co cụm một chỗ tiến sâu vào trong.
“Lúc trước chúng ta cầm khí lệnh vào Tiên cung, những người khác có khí lệnh cũng đã vào rồi, thế nhưng, nơi này chỉ có bốn người chúng ta, nói cách khác, mộ táng này không phải chỉ có mỗi một cửa.”
Lý Tam Tư nhìn lối đi yên ắng, phân tích.
“Đi sâu vào trong! Ta có cảm giác, tiên duyên… ở sâu bên trong.”
Hạng Thiếu Vân nói.
Đoàn người đi vào trong, ánh nến xanh lục u ám chập chờn.
Bỗng nhiên.
Hạng Thiếu Vân đi ở đằng trước bỗng ngừng lại.
Lý Tam Tư, Mặc Thủ Quy, Khổng Nam Phi cũng lập tức dừng bước.
“Nghe kĩ.”
Thần sắc Hạng Thiếu Vân trở nên ngưng trọng, Tiên cung này… Quá quỷ dị.
May mắn bọn họ đều là thiên kiêu của Đại Chu, nếu là người bình thường, đối với loại kinh khủng khó có thể diễn tả này, có khi đã sớm ngất chết.
Bốn người dừng lại, yên lặng lắng nghe.
Ánh nến xanh lục u ám bắt đầu run rẩy chập chờn.
Có chút gió lạnh thổi tới, kèm theo là tiếng nấc nghẹn thút thít khẽ vang vọng.
“Có thứ gì đó… đang tới.”
Hạng Thiếu Vân thở ra một hơi, nói.
Lời nói vừa ra.
Cái rìu sau lưng hắn đã rơi vào tay.
Xào xạc…
Trên vách tường mộ đạo, từng tia nến u ám biến mất vào chỗ tối.
Trong chỗ tối, từng sinh vật tà dị giống người gầy trơ xương bò trên vách tường, lít nha lít nhít bò nhanh tới ở trên vách tường hành lang.
Ánh nến xanh lục u ám từng tia bị bóng tối nuốt chửng.
Bốn người thấy thế, không kịp nhiều lời mà vận chuyển khí huyết.
Khí huyết Tông Sư vận chuyển phát ra âm thanh vang vọng trong mộ đạo.
Ầm ầm.
Hạng Thiếu Vân ánh mắt lóe sáng, bỗng quét ngang rìu, khí huyết lưu chuyển, đem một con quỷ quái đang bò tới chém thành hai nửa.
Kình khí kinh khủng phát ra, khiến cho mấy quỷ quái gần đó cũng bị ảnh hưởng mà chết theo.
Đám người Mặc Thủ Quy, Lý Tam Tư hít vào một ngụm khí lạnh.
Phải biết rằng, lũ quái này gây ra áp lực cho bọn hắn không kém gì Nhất Hưởng Tông Sư bình thường.
Thế nhưng, đối với Hạng Thiếu Vân thì giết chết Nhất Hưởng Tông Sư chẳng khác gì chém dưa cắt rau cả.
Quỷ quái bị chém thành hai nửa.
Hóa thành linh khí màu xanh nhạt, tản ra trong đường hầm.
Ánh mắt Hạng Thiếu Vân bỗng lóe sáng, hắn bỗng hiểu ra.
“Tiên duyên… Thứ này chính là tiên duyên!”
“Có chút thú vị, nếu muốn tiên duyên, thì cũng cần có thực lực, không có thực lực… Dù thấy tiên duyên cũng chỉ có đường chết!
“Tiên duyên, là dành cho người có thực lực!”
Hạng Thiếu Vân cười ha hả, “Thủ đoạn bực này của tiên nhân, Hạng Thiếu Vân ta… Phục!”
Oanh!
Khí huyết Hạng Thiếu Vân dâng cao, thực lực Đại Tông Sư kinh khủng ở trong đường hầm này hiển lộ thần uy.
Quỷ quái bị giết liền hóa thành khí lưu màu xanh nhạt, chiếu sáng mộ đạo.
Quanh quẩn bên người Hạng Thiếu Vân, không ngừng bị hắn thu vào trong khí đan.
Đôi mắt của Lý Tam Tư, Mặc Thủ Quy, Khổng Nam Phi cũng sáng lên.
Bọn hắn không ngu, trong chốc lát liền hiểu rõ cái gì gọi là tiên duyên.
Giết quỷ quái, thu linh khí!
Bên trong mộ đạo.
Hạng Thiếu Vân vận chuyển khí huyết, quỷ quái liên tục ngã xuống, khí lưu xanh nhạt quanh quẩn thân thể, giống như thần ma.
Lý Tam Tư cầm mộc kiếm trong tay, khẽ chém một kiếm, đâm xuyên qua đầu một quỷ quái, một sợi linh khí xanh nhạt bay ra, quanh quẩn trên thân thể hắn.
Lý Tam Tư tinh thần chấn động.
“Đồ tốt! Đây cũng là… một dạng thiên địa linh khí?!”
Khẽ vận chuyển Bàn Huyết thuật hấp thu, sợi linh khí này liền chạy vào trong cơ thể hắn, không ngừng lưu chuyển, đáng tiếc… Cuối cùng không thể luyện hóa, tiêu tán trong cơ thể.
“Dẫn vào đan điền sao?”
Lý Tam Tư liếc mắt nhìn động tác Hạng Thiếu Vân, trong lòng liền có chủ ý.
Lại đâm ra một kiếm nữa, giết chết một con quỷ quái.
Một sợ linh khí bị hắn dẫn dắt chìm vào trong khí đan.
Oanh!
Mái tóc Lý Tam Tư tung bay, mở miệng phun ra một ngụm trọc khí.
“Đã cảm nhận được!”
“Hóa ra… Đây chính là tiên duyên! Ha ha ha!”
Khuôn mặt Lý Tam Tư đỏ lên vì hưng phấn.
Sợi linh khí bên trong khí đan kia, làm lực lượng của hắn tăng vọt, cả người giống như thiên địa dơ bẩn được mưa rào cọ rửa.
Mặc Thủ Quy cùng với Khổng Nam Phi đều giống như vậy.
Bọn hắn quá rung động, sau khi rung động liền hiểu rõ…Đám quỷ quái có chút dọa người này chính là cơ duyên!
Giết quỷ quái, có thể thu được thiên địa linh khí!
Chỉ là… Bọn hắn phản ứng quá chậm.
quỷ quái tràn vào lối đi chỉ khoảng một trăm con, tương đương với một trăm vị Nhất Hưởng Tông Sư.
Đã sớm bị giết sạch.
Phía trước mộ đạo.
Hạng Thiếu Vân sau khi giết hết liền đứng im một chỗ, toàn thân linh khí.
Có khoảng bốn sợi linh khí quấn quanh thân thể hắn…
Lý Tam Tư giết mười con quỷ quái, hấp thu được một sợi linh khí, bước vào nhất đoạn Khí Đan cảnh.
Mặc Thủ Quy giết năm con, không thu hoạch được gì.
Khổng Nam Phi cũng như vậy.
Mà Hạng Thiếu Vân giết gần tám mươi con quỷ quái, được bốn sợi linh khí, thế nhưng sau khi hấp thu chỉ còn hai sợi linh khí…
“Xác xuất chuyển hóa quá thấp… Không phải, nguyên nhân là do không có công pháp tu tiên!”
Hạng Thiếu Vân ngẩng đầu, ánh mắt cuồng nhiệt.
Nếu đây là Tiên cung mộ táng, đồ vật chôn cùng chủ nhân mộ táng bên trong, không chừng sẽ có công pháp tu tiên.
Nếu như có được công pháp, xác xuất luyện hóa linh khí thành công của hắn sẽ tăng lên rất nhiều!
Hạng Thiếu Vân nghĩ thông chỗ này, liền không chút do dự di động thân hình bắn mạnh tới, phóng đi hướng tới chỗ sâu bên trong Tiên cung.
Lý Tam Tư mở mắt, mái tóc tung bay, nhón chân, thi triển khinh công đi theo.
Tiên duyên là có thật, hắn tự nhiên cũng muốn tranh một chút.
Mặc Thủ Quy cùng với Khổng Nam Phi cũng vội vã đuổi theo.
Bọn hắn đều là loại người tâm cao khí ngạo, làm sao cam chịu bị bỏ lại phía sau!
Ở không xa thông đạo của đám người Hạng Thiếu Vân có một cái thông đạo khác.
Lúc này, bên trong thông đạo phát sinh chiến đấu.
Chỉ là, so với sự nhẹ nhàng vượt qua của đám người Hạng Thiếu Vân, thì chiến đấu ở đây thảm thiết hơn nhiều.
Dù sao, mỗi một con quỷ quái đều có thực lực tương đương Nhất Hưởng Tông Sư, không phải người nào cũng giống như bá vương Tây quận, giết Tông Sư như dễ như giết chó.
Lúc này, bên trong thông đạo tràn ngập mùi máu.
Sáu người có duyên vào được nơi này, chỉ còn lại ba người, vết thương toàn thân đang chảy máu.
Bọn hắn ngồi xếp bằng, hấp thu linh khí trong lối đi, tăng lên thực lực của bản thân.
“Tên ta là Khương Siêu, chính là thượng cổ Luyện Khí sĩ, đại viên mãn Khí Đan cảnh.”
“Ta sống được 500 năm, cùng với thượng cổ đại đế bình định thiên hạ, liều mạng chống lại ‘Thể Tàng’ Luyện Khí sĩ, ngã xuống, chôn trong dãy Ngọa Long.”
“Chỉ là, tại sao ta còn sống?”
Bên trong mộ thất.
Trong phòng bày quan tài có âm thanh trầm đục.
Két… Két…
Bên trong quan tài.
Một thân thể cứng đờ đang từ từ ngồi dậy.
Bên ngoài Tiên cung.
Đạm Đài Huyền mặc một thân nhung trang, sau lưng hắn, đại quân lúc đầu trú đóng dưới chân núi đã tập hợp.
Đại quân các quận tề tụ, lên tới năm vạn quân, lít nha lít nhít vây quanh dãy núi.
Mặc Củ khẽ phất quạt lông, đứng sau lưng Đạm Đài Huyền nhìn cảnh này, thở dài.
“Chúa công, không thể a.”
Mặc Củ khuyên can.
Đạm Đài Huyền khoát tay.
“Thế gian nếu thật sự có tiên, theo như ta đoán, cũng chỉ mạnh hơn một chút võ nhân mà thôi.”
“Mạnh như Hạng Thiếu Vân võ đạo đỉnh phong Đại Tông Sư, cũng không thể một mình đánh nhau với một vạn, tiên nhân… Dù có mạnh hơn, một vạn đại quân không đủ, vậy thì hai vạn, hai vạn không đủ… Thì mười vạn!”
“Huống hồ, Mặc Củ!"
“Bất kể có tiên duyên hay không, Hạng Thiếu Vân một khi sống sót đi ra từ Tiên cung, sẽ thu được lòng tin của người dân trong thiên hạ, đó chính là chuyện tất yếu… Mười ba lộ chư hầu thảo phạt Đại Chu sẽ thành trò cười, một nhà chuyên quyền, thiên hạ… Sẽ rơi vào túi người Hạng gia!”
“Ta… Sao có thể cam tâm?!”
Đôi mắt Đạm Đài Huyền lóe sáng, gằn từng chữ.
Mặc Củ há to miệng, ngươi nói rất có lý…
Đạm Đài Huyền quay người lại, áo choàng xoay tròn.
Cầm cột tín hiệu trong tay, hiệu lệnh đại quân: “Nam nhi Bắc quận ta đâu?!”
“Cùng phá tiên môn!”
“Người đầu tiên phá được tiên môn, thưởng mười vạn lượng bạch ngân!”
Đạm Đài Huyền rống to.
Không chỉ Đạm Đài Huyền, các quận thái thú trong dãy Ngọa Long cũng đều hiệu lệnh đại quân.
Ý nghĩ của đám Thái Thú này cũng không khác lắm so với Đạm Đài Huyền.
Cờ lệnh vung mạnh.
Tiếng hô chém giết rung trời, chấn động chim quạ khắp núi.
Binh lính các nơi trong dãy Ngọa Long đi theo võ tướng, chen chúc tiến tới như mây đen ép xuống thành, phóng tới Tiên cung!
Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên tay bưng chén rượu thanh mai tửu còn ấm.
Cảm thụ số lượng linh khí trong cơ thể tăng lên, tâm tình vui vẻ.
Bỗng nhiên.
Lông mi nhảy lên.
Ánh mắt Lục Phiên rơi vào bàn cờ, trên đó… Lít nha lít nhít điểm đỏ đang chen chúc xông vào Tiên môn trên dãy Ngọa Long.
Hắn giống như có thể nghe được tiếng la rung trời.
Nhẹ lắc đầu, dường như đã sớm đoán được tình huống này.
Uống một ngụm rượu.
Lẩm bẩm: “Thiên địa bất nhân coi vạn vật như… quân cờ.”
Ngón tay thon dài cầm quân cờ, mạnh mẽ hạ xuống, ngón giữa đặt trên quân cờ, nhẹ nhàng đẩy tới phía trước.
Lúc này.
Điểm đỏ dày đặc trên bàn cờ chấn động.
Liền tiêu tán.