Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Bắc Lạc hồ, ánh mắt Lục Phiên rời khỏi linh áp kỳ bàn.
Xe lăn trên sân thượng, tự động chuyển hướng đi, chạy chầm chậm, đi tới trước hàng rào.
Dựa vào lan can, đưa mắt nhìn xa.
Gió nhẹ chầm chậm thổi, sóng biếc dập dờn, sương mù mờ mịt quanh quẩn cả hòn đảo nhỏ, trên bầu trời, ánh mặt trời vàng chói như muốn thoát khỏi giam cầm từ trong tầng mây lao ra, hạ xuống trên mặt hồ, sóng nước lấp loáng.
Trên đảo, mười cây Triều Thiên cúc đón gió chập chờn, phun ra nuốt vào linh khí.
Lại thêm lúc trước Lục Phiên truyền tải linh khí, khiến cho đảo Hồ Tâm nhìn qua có vài phần giống một tiên đảo chốn nhân gian.
Nghê Ngọc rót một chén rượu ấm áp.
Lục Phiên tiếp nhận, hơi ấm xuyên thấu qua chén rượu, lan tỏa trong lòng bàn tay của hắn.
Dựa vào lan can, rót một chén rượu thanh mai, Lục Phiên nói với Nghê Ngọc: "Tiểu Nghê, gọi Lão Nhiếp cùng Ngưng tỷ tới."
"Dạ."
Nghê Ngọc nghe vậy, nhảy nhót tưng bừng xoay người chạy xuống lầu các.
Rất nhanh, Lục Phiên trên sân thượng, có thể thấy thân hình nhỏ nhắn của Nghê Ngọc đang tung tăng chạy đi về phía xa.
Lục Phiên híp mắt, gió chầm chậm lay động tóc mái đang rủ xuống của hắn, áo bào trắng bay nhẹ.
Trên hòn đảo, Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu ngồi xếp bằng tu hành, Y Nguyệt tại nơi hẻo lánh mặt đỏ bừng, nỗ lực tìm kiếm cảm giác tu hành.
Lục Phiên nhìn lướt qua, uống một ngụm rượu.
Tu hành, loại sự tình này, quả nhiên vẫn chú trọng thiên phú.
Thiên phú của Y Nguyệt. . . Rất kém, cho nên nàng cần phải nỗ lực nhiều hơn so với người thường.
Ánh mắt đổi hướng, nhìn vào thích khách Mặc Lục Thất.
Lục Phiên không khỏi cảm thấy chua xót thay Y Nguyệt.
Bởi vì, giờ này khắc này Mặc Lục Thất quanh thân đã có linh khí quấn lấy, thành công dẫn vào đan điền, bước vào nhất đoạn Khí Đan cảnh.
Không hổ là thiên tài có thể tự suy nghĩ ra "Lấy ý ngự kéo".
Rất nhanh.
Nhiếp Trường Khanh và Ngưng Chiêu đã đến.
Trên thân hai người linh khí cuồn cuộn, khí tức không thể thu liễm, trên người lúc nào cũng tỏa ra linh áp mạnh mẽ.
"Công tử."
Nhiếp Trường Khanh chắp tay, Ngưng Chiêu hạ thấp người.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, vuốt vuốt chén rượu, nói: "Tình huống có biến, bí cảnh trong dãy Ngọa Long sớm mở ra. . ."
Hả?
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh lông mày lập tức nheo lại.
Công tử muốn bọn hắn tại trước lúc bí cảnh trong dãy Ngọa Long mở ra, đạt tới cửu đoạn khí đan, nhưng mà hiện tại xem ra là không thể được.
"Ngưng tỷ, thất đoạn, Lão Nhiếp, ngũ đoạn Khí Đan cảnh, thôi cứ đi đi."
Lục Phiên nói.
"Dãy Ngọa Long, bí cảnh sớm mở ra, là bản công tử tính sai, đã như vậy, các ngươi đi sớm một lần đi."
Nhiếp Trường Khanh nhìn Ngưng Chiêu, không nghĩ tới, cấp độ luyện khí của Ngưng Chiêu vẫn cao hơn hắn.
Bởi vì, Ngưng Chiêu được Lục Phiên truyền lại 《 Địa Tàng kinh 》 cũng là pháp môn tu tiên cao thâm, tốc độ luyện khí không chậm hơn hắn, cũng xem như là bình thường.
"Công tử, đi tới bí cảnh, cần Thiên Địa khí lệnh. . ."
Ngưng Chiêu cau mày nói.
"Người bình thường đích thật là cần. .. Tuy nhiên, đồ đệ Bạch Ngọc Kinh vào bí cảnh không cần gì khác."
Lục Phiên ngồi xe lăn, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh khẽ giật mình.
"Dùng linh áp phá trận, vào bí cảnh, lấy viên đan do thượng cổ luyện khí sĩ kết thành được mai táng trong mộ, đi nhanh về nhanh. . ."
Lục Phiên suy nghĩ một chút, phân phó nói.
"Vâng."
Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu liếc nhau, trong đôi mắt có sự rung động lóe lên, công tử ở ngoài trăm dặm, thế mà có thể biết rõ ràng sự tình trong bí cảnh.
Hai người đè xuống kinh hãi trong lòng, thân thể nhảy từ sân thượng xuống.
Lục Phiên cầm chén rượu, uống một ngụm rượu thanh mai chua xót, híp híp mắt.
"Lão Nhiếp, thay một bộ đồ trắng."
"Từ nay về sau, đồ đệ Bạch Ngọc Kinh hành tẩu, đều một thân áo trắng."
"Vâng."
Nhiếp Trường Khanh rơi xuống đất, thân thể vững vàng, gật đầu đáp lại, thân hình lao vút đi ra bên ngoài đảo.
Lấy khí ngự thuyền, làm cho mặt hồ nổi lên cột sóng nước cao, trên mặt hồ tựa như có một con rồng trắng xẹt qua, lao ra Bắc Lạc hồ.
Lên bờ, đã có ngựa chờ sẵn, bọn hắn nhảy lên mình ngựa, thúc ngựa chạy như bay.
Nhìn xem Nhiếp Trường Khanh và Ngưng Chiêu rời đi.
Lục Phiên ngón tay gõ nhẹ lên chén rượu.
"Chuyện này bắt đầu kết thúc được rồi. . ."
"Sau khi kết thúc, nên đem cảnh giới tu hành thứ nhất ban bố cho thiên hạ biết, ban bố như thế nào. . ."
Lục Phiên vuốt nhẹ chén rượu.
"Thiên cơ bồ câu của Thiên Cơ gia, rất tốt."
Dãy Ngọa Long, bí cảnh.
Mặc Củ vịn lấy thân thể đang run lẩy bẩy của Đạm Đài Huyền, thời khắc này, Đạm Đài Huyền mặt xám như tro, trong mắt tràn đầy kinh khủng.
Hắn từng hào khí ngút trời, từng hăng hái, chỉ tay về tiên nhân phía xa.
Mà bây giờ, khi mấy vạn người ở trước mặt hắn tan biến, giống như bị xóa khỏi thế gian, loại đả kích mạnh mẽ này, làm Đạm Đài Huyền mất đi cái khí thế "Vung cờ mười vạn quân, tiên nhân cũng có thể giết" kia rồi.
Mặc Củ thở dài một hơi.
Ngẩng đầu, khuôn mặt nhìn tiên cung chiếu rọi ánh sáng bảy màu, trong mắt có sự kính sợ không thể diễn tả.
Tiên cung, trung thất.
Lý Tam Tư thở hổn hển như rồng, đối đầu với quỷ quái thống lĩnh có sức mạnh ngang với Đại Tông Sư này, hắn cũng có chút thua thiệt, chịu nhiều đau khổ.
Chung quanh còn có Quỷ quái lít nha lít nhít, hơi không cẩn thận, có khả năng sẽ bị xé nát.
Thời điểm Hạng Thiếu Vũ bị đụng bay, tâm tình của bọn hắn chìm đến đáy vực.
Hạng Thiếu Vũ, võ đạo đỉnh phong, Đại Tông Sư chi cảnh.
Dù cho đối mặt Bách Gia Cự Tử, đều có thể bình thản ung dung, không rơi vào hạ phong.
Mà bây giờ, vậy mà bị đạo nhân khô gầy trong quan tài kia một chiêu đánh bay.
Đá vụn rơi rớt.
Hạng Thiếu Vũ bò lên.
Hắn nhìn chằm chằm đạo nhân khô gầy kia.
"Khí Đan cảnh đại viên mãn. . . Luyện khí mười hai sợi."
Hạng Thiếu Vũ nắm lấy búa đứng yên, huyết khí cùng sát khí phun trào.
"Đan điền con người có hạn mức dung nạp linh khí khác biệt nhau sao?"
Hạng Thiếu Vân nhíu mày, đang suy tư gì đó.
"Đan điền của ta, có thể dung nạp 15 sợi linh khí. . . Luyện Khí sĩ viên mãn này cũng chỉ có mười hai sợi, có lẽ, cái này là cách biệt về tư chất."
Hắn quay đầu, nhìn về phía nơi xa, Lý Tam Tư đang bị Quỷ quái thống lĩnh chém liên tiếp lui về phía sau, hỏi: "Lý Tam Tư, ngươi có thể cảm giác được đan điền của ngươi dung nạp được bao nhiêu sợi linh khí hay không?"
Nơi xa.
Lý Tam Tư mặt đen lại.
"Hỏi cái này làm cái gì? Việc trước mắt nên nghĩ đến là làm sao phá trận!"
"Trả lời ta."
"16 sợi!"
Lí Tam Tư cắn răng, trả lời một câu, tuy nhiên vừa trả lời xong, đã bị Quỷ quái thống lĩnh một đao chém bay đụng vào trên vách đá.
Khổng Nam Phi sắc mặt trắng bệch, miệng không nói gì, Quỷ quái đang không ngừng tới gần hắn.
Mà Mặc Thủ Quy phần lưng bị chém hiện ra một vết máu hẹp dài, máu còn chưa khô, hắn chống kiếm mà đứng, hơi thở mong manh.
Bọn hắn. . . Sắp chết hết.
Quả nhiên, có thể sống được mới gọi là tiên duyên, đến mạng cũng mất thì. . . Gọi là nghiệt duyên!
Bên ngoài thạch thất có tiếng xột xoạt.
Ba vị cường giả nơi khác vẫn còn sống đứng xa xa thấy được hình ảnh nơi này.
Quỷ quái thống lĩnh cực kỳ mạnh mẽ, còn có đạo nhân khô gầy lăng không mà bay.
Ba người này, biến sắc. . .
Quay người liền trốn.
Ba người bọn họ đều trong tuyệt cảnh luyện hóa một sợi linh khí, xem như thu hoạch tương đối khá, nếu còn không cam tâm, tiếp tục ngấp nghé tiên duyên trong thạch thất, bọn hắn có khả năng sẽ chết trong tiên cung này.
Không thấy đám người thiên hạ hào kiệt Hạng Thiếu Vân, Lý Tam Tư, Mặc Thủ Quy chật vật như thế nào sao?
Hạng Thiếu Vân nhấc đại phủ lên, ánh mắt nhìn thẳng vào đạo nhân khô gầy.
"Bố cục của Tiên nhân, truyền linh khí ở thế gian, muốn cải biến thế cục thiên hạ sao?"
Hạng Thiếu Vân bỗng nhiên cảm thấy có khả năng đang có một vị Tiên nhân sau màn, đang xem bọn hắn như trò chơi mà quan sát.
"Tiên!"
Hô.
Thở ra một hơi, Hạng Thiếu Vân bàn chân bỗng nhiên lùi lại.
"Lý Tam Tư, Mặc Thủ Quy, Khổng Nam Phi, các ngươi thay ta ngăn trở đạo nhân khô gầy này, còn lại. . . Giao cho ta!"
Hạng Thiếu Vân quát to.
Thân hình bỗng nhiên lao tới trước Lý Tam Tư, vung đại phủ đụng vào đại đao của Quỷ quái thống lĩnh.
Tiếng vang đinh tai nhức óc quanh quẩn trong thạch thất.
Lý Tam Tư thân thể chấn động, trong nháy mắt hiểu rõ tâm tư của Hạng Thiếu Vân.
Hắn thoát ra ngoài, mộc kiếm chĩa xuống đất, phóng tới chỗ đạo nhân khô gầy, Mặc Thủ Quy vẻ mặt trắng bệch, nhẫn nhịn vết thương đau đớn, cầm kiếm lao ra, Khổng Nam Phi liếm liếm đôi môi khô khốc, miệng lưỡi lưu loát, hội tụ hạo nhiên khí.
Đạo nhân khô gầy từ trong quan tài bay ra, đạo bào rách rưới, ánh mắt u tối.
Vung lên bàn tay khô gầy, có linh áp ép xuống.
Lý Tam Tư ba người bỗng nhiên bị đụng bay.
Hạng Thiếu Vân không để ý đến bọn hắn, đại phủ tung hoành, áp đảo Quỷ quái thống lĩnh, trợn mắt trừng trừng, tóc bay tán loạn, thân thể vạm vỡ uy nghiêm.
Đông đông đông!
Uy thế kinh người, Hạng Thiếu Vân khí huyết như rồng, chịu đựng lực trùng kích của linh khí, tấm chắn đẩy ra, mạnh mẽ đem Quỷ quái thống lĩnh hơn cao hai mét đụng bay, lôi cây búa từ dưới kéo lên đập, liên tục ba búa.
Búa trước mạnh hơn búa sau.
Bá vương tuyệt kỹ, Tam Phủ Trảm!
Mạnh mẽ giết chết Quỷ quái thống lĩnh.
Bành!
Quỷ quái thống lĩnh bị trảm, bỗng nhiên hóa thành mười sợi linh khí quanh quẩn quanh người Hạng Thiếu Vân.
Hạng Thiếu Vân khí đan vận chuyển, điên cuồng thu nạp linh khí vào cơ thể, hắn cảm giác thân thể của mình dường như được ăn no, lực lượng tăng vọt.
Múa múa đại phủ, phóng tới khô đạo nhân.
Đạo nhân khô gầy bay trên không, đạo bào phấp phới.
Bàn tay vỗ một cái, linh khí bỗng nhiên ép xuống.
Đè ép.
Hạng Thiếu Vân toàn thân có linh khí quấn quanh đang lao tới, trực tiếp bị một bàn tay vô hình tát cho bay ra ngoài, trong quá trình đang bay ngược lại, còn bị quạt liên tiếp mấy chưởng.
Một trận đánh đập.
Làm Hạng Thiếu Vân có chút bối rối.
Tu hành giả mạnh như thế sao? !
Trong thạch thất.
Quỷ quái còn sót lại cùng một Quỷ quái thống lĩnh bỗng nhiên tiêu tán thành linh khí, bị hút vào trong thân thể của đạo nhân khô gầy, khiến hắn càng ngày càng mạnh mẽ.
Hắn bay trên không, hai bàn tay biến thành chưởng đè ép xuống đất.
Bành!
Mặt đất thạch thất đột nhiên nổ nát vụn.
Dãy Ngọa Long, năm dặm bên ngoài.
Tiếng vó ngựa vang lên.
Mặc Củ lòng có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu.
Nơi xa, hai con tuấn mã rong ruổi, một nam một nữ, một váy một áo.
"Là nàng!"
Con ngươi của Mặc Củ co rụt lại, nhận ra Ngưng Chiêu, đây chính là đại nữ nhân xinh đẹp phong hoa tuyệt đại một mình một ngựa ở dưới Bắc Lạc thành lúc trước.
Nữ nhân này là tỳ nữ của Lục thiếu Bắc Lạc thành!
Nói cách khác. . . Bắc Lạc, Lục thiếu chủ cuối cùng muốn nhúng tay vào tiên duyên này rồi sao? !
Hai người giục ngựa, chạy liên tục không ngừng.
Nhanh chóng phóng tới địa phương năm dặm bên ngoài dãy Ngọa Long.
Mặc Củ bỗng nhiên đứng lên.
"Năm dặm quanh tiên cung, không có thiên địa khí lệnh, không thể vào!"
Ngưng Chiêu không thèm để ý tới, nhảy lên một cái, mũi chân đạp lên lưng ngựa, bay lên lao ra, xông vào khoảng cách năm dặm quanh tiên cung, tự mình tỏa ra linh áp, quả nhiên giống như công tử nói, linh áp của chính mình và linh áp của Tiên cung triệt tiêu lẫn nhau.
Nhiếp Trường Khanh theo sát phía sau, hai người thi triển khinh công, giống như thần tiên, phiêu đãng bay qua năm dặm.
Hạ xuống trước cửa Tiên cung.
Một chưởng đập vào cửa tiên cung, tiếng “két” vang lên.
Cánh cửa mở rộng!
Đứng trước cửa tiên cung, Ngưng Chiêu ba búi tóc đen bay lên, quay đầu liếc mắt lườm nhẹ Mặc Củ.
Cái nhìn kia.
Làm Mặc Củ ngây người tại chỗ, đầu óc choáng váng.