Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Dãy Ngọa Long.
Thạch thất bên trong lăng mộ.
Ở đây trừ một ít đồ chôn cùng người chết ra, đồ vật còn lại làm người khác chú ý nhất chính là mấy tấm da dê cũ kỹ đầy tro bụi đặt trên kệ sách.
Hạng Thiếu Vân cầm đại phủ, đưa tay lên kệ lấy một tấm.
Trên giấy da dê có chữ viết rất thâm ảo, nhất là đối với người không có nghiên cứu cổ văn như Hạng Thiếu Vân thì càng khó để đọc hơn.
Tuy nhiên, một sợi linh khí từ trong đan điền tuôn ra, tràn vào tấm da dê, giúp Hạng Thiếu Vân hiểu được, trong đầu, hiện lên pháp quyết tu hành trên giấy da dê này, ghi 《 Vận Linh Kiếm Sao 》.
Đây là phương pháp tu hành linh khí của kiếm khách.
Hạng Thiếu Vân hơi hơi nhăn lông mày, quay đầu nhìn về phía Lý Tam Tư, đem tấm da dê ném cho hắn.
"Ngươi chỉ dùng kiếm, tu tiên pháp này thích hợp với ngươi, dùng linh khí kích hoạt."
Hạng Thiếu Vân nói.
Lý Tam Tư tiếp nhận, lông mi căng lên, dẫn một sợi linh khí vào tấm da dê, lập tức trong đầu hiện ra tu tiên pháp.
Hắn quan sát tinh tế, lập tức giật mình như gặp được kho báu, đôi mắt bắn ra ánh sáng mê mẩn.
Hạng Thiếu Vân lại lấy một tấm da dê gần như sắp nát, dẫn khí vào, trong óc hiển hiện một bộ tu hành pháp khác 《 Hạo Nhiên Vận Linh Quyết 》.
Bộ tu tiên pháp này, hắn vẫn không hài lòng, nhưng. . . Ít nhất so với 《 Vận Linh Kiếm Sao 》, thì thích hợp với hắn hơn một chút.
Trên hai bộ da dê còn lại ghi lại không phải là tu tiên pháp, mà là pháp thuật tấn công 《 Ngự Kiếm thuật 》, 《 Đạn Kiếm thuật 》, đều có quan hệ với kiếm.
Hạng Thiếu Vân vô cùng thất vọng.
Hắn vẫn là đảo mắt nhìn một lần, mong muốn lựa chọn một cái.
Khổng Nam Phi luyện 《 Hạo Nhiên Vận Linh quyết 》, biểu hiện trên mặt có chút cổ quái.
"Tiên pháp này cùng 《 Hạo Nhiên Bàn Huyết thuật 》mà Nho giáo truyền lại cách tu luyện khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chỉ là càng thâm ảo hơn, chẳng lẽ. . . Bàn Huyết thuật của Nho giáo, là từ thượng cổ tiên pháp này mà ra?"
Khổng Nam Phi nghi hoặc trong lòng.
Ba người trong Tiên cung tiếp tục tìm vài vòng.
Sau đó liền bỏ qua.
Trong những ngõ ngách của Tiên cung, từng sợi linh khí lại bắt đầu chầm chậm ngưng tụ, dần dần hóa thành bộ dáng Quỷ quái.
"Đám Quỷ quái này, vốn là linh khí biến thành, linh khí chưa hết thì Quỷ quái liền sẽ sống lại, giết chúng thì sẽ thu được một sợi linh khí bao quanh. . . Có lẽ, tương lai Tiên cung này sẽ trở thành làm một địa phương tu hành tuyệt vời."
Ba người cảm khái.
Sau đó, nhanh chóng ra khỏi Tiên cung.
Ra bên ngoài, ba người họ ngửi thấy mùi máu nồng đậm.
Năm dặm ngoài Tiên cung, thây phơi khắp nơi, máu nhuộm đỏ cát.
"Nhất định là đã có người bị tham lam làm mờ mắt."
Lý Tam Tư nắm mộc kiếm, lắc đầu thở dài.
Bọn hắn không ngốc, Mặc Thủ Quy trốn ra Tiên cung, bại lộ sự tình về Kết Đan của Luyện khí sĩ, dẫn tới sự tham lam của đám người bên ngoài.
Cho nên, đồ đệ Bạch Ngọc Kinh Ngưng Chiêu và Nhiếp Trường Khanh đối mặt với rất nhiều kẻ tham và quân đội.
Hai người áo trắng váy trắng, giết đến quay cuồng trời đất, máu chảy khắp nơi.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Chiếc thuyền cô độc đung đung đưa đưa.
Sau khi lên bờ, Ngưng Chiêu và Nhiếp Trường Khanh từ trên thuyền nhảy xuống, hai người đồ trắng nhuốm máu, ánh mắt đều mang sát khí.
Nơi xa.
Thích khách Mặc Lục Thất chầm chậm mở mắt ra, nhìn hai người máu me khắp nơi, thần kinh liền căng thẳng.
Mùi máu tươi này, sát khí này, chẳng lẽ là vừa từ bên trong thiên quân vạn mã chém giết trở ra?
Nhiếp Song và Nghê Ngọc ở phía xa, có chút sợ hãi nhìn Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh.
Hai người cũng hết sức thản nhiên, xóa đi vết máu trên mặt, ngẩng đầu, nhìn về phía sân thượng tòa lâu Bạch Ngọc Kinh.
Trên lầu các, hình bóng Lục Phiên từ từ hiện lên.
Nhiếp Trường Khanh và Ngưng Chiêu cùng lên lầu.
Bọn hắn đứng ở trước mặt Lục Phiên.
"Công tử."
Hai người cúi đầu, nói.
"Sao lại chật vật như vậy?"
Xe lăn của Lục Phiên tự động chuyển hướng về phía Ngưng Chiêu và Nhiếp Trường Khanh, hơi hơi nhíu mày.
"Kết Đan của thượng cổ Luyện Khí sĩ, chúng ta lấy được, nhưng lúc trở về có chút ngoài ý muốn."
Nhiếp Trường Khanh mở miệng nói.
"Có người bại lộ tin tức các ngươi đạt được Kết Đan?"
Lục Phiên tựa trên xe lăn, tay để lên chỗ vịn, một tay chống cằm, khẽ ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
"Vâng."
Nhiếp Trường Khanh gật đầu.
Ngưng Chiêu ngậm miệng, không nói gì.
"Người kia đâu?"
"Chém một tay, được cứu đi."
"Nô tỳ làm việc không cẩn thận, xin công tử trách phạt. . ." Ngưng Chiêu hé miệng nói.
Lục Phiên lại khoát tay áo.
"Bản công tử tính tình tốt như vậy, có giống người động một chút là trách phạt hay sao?"
"Trốn được thì trốn, lần sau gặp được, giết là được."
Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên da thịt Lục Phiên, từng tia đỏ bừng.
"Vâng."
Ngưng Chiêu và Nhiếp Trường Khanh thở dài một hơi.
Sau đó, Ngưng Chiêu lấy ra viên đan, thận trọng lột ra tấm vải được bộc bên ngoài, đưa cho Lục Phiên.
Lục Phiên tiếp nhận, nhẹ nhàng vứt ra.
"Thượng cổ Luyện Khí sĩ được tiên nhân bố trí làm chúa tể bên trong bí cảnh dãy Ngọa Long, muốn lấy được Kết Đan của hắn, kỳ thật cũng không dễ dàng, kẻ nào tự tay giết chết hắn thì kẻ đó mới có thể lấy được Kết Đan."
"Tuy nhiên, Luyện Khí sĩ này tự bạo mà chết, Kết Đan của hắn ai lấy cũng được."
"Các ngươi về sau xông bí cảnh, gặp được chúa tể, phải chú ý, chớ bị người khác giành phần kết liễu."
Lục Phiên từ từ nói.
Nhiếp Trường Khanh và Ngưng Chiêu nghe vậy sững sờ, không thể tưởng tượng nổi, ngẩng đầu.
Thế gian còn có sự tình không thể tưởng tượng nổi như vậy?
"Dính đến 'Tiên ', chuyện gì cũng đều có thể có khả năng." Lục Phiên cười khẽ.
"Ta nói qua, cùng tiên đấu. . . Niềm vui bất tận, niềm vui trong này, các ngươi không trải nghiệm được."
Lục Phiên cười, nụ cười đầy thâm ý.
"Ngưng tỷ, bây giờ đan điền ngươi dung nạp chín sợi linh khí, không cách nào tiếp tục dung nạp thêm nữa, đây là Khí Đan cảnh viên mãn, ngươi có khả năng dùng thử Kết Đan. . . Viên Kết Đan này, ngươi cầm đi nghiên cứu, cũng có thể thử luyện hóa linh khí trong đó."
Lục Phiên nói.
Ném viên đan cho Ngưng Chiêu.
Ngưng Chiêu nhận lấy, tựa như cầm một củ khoai nóng bỏng, khuôn mặt dính máu hơi khẩn trương và ngạc nhiên.
"Công tử, vật này trân quý như vậy. . ."
"Đối với các ngươi mà nói thì hết sức trân quý, nhưng với bản công tử thì lại chẳng có gì để dùng."
Lục Phiên lắc đầu, nói:
"Thiên phú của ngươi không tốt lắm, khí đan chỉ có thể chứa đựng chín sợi linh khí, còn Lão Nhiếp có thể dung nạp mười hai sợi, hắn nếu là Khí Đan cảnh viên mãn, phối hợp với Ngự Đao thuật, có thể dễ dàng trảm ngươi."
Ngưng Chiêu kinh ngạc.
"Người tu hành thiên phú cũng phân chia mạnh yếu, có người đan điền trời sinh rộng lớn, có người đan điền chật chội, đây là thiên phú từ khi sinh ra, như Tây quận Hạng Thiếu Vân, một đường luyện võ, nhanh hơn hẳn so với người thường, mười tuổi bước vào Tông Sư, cái này là thiên phú về thân thể."
"Cho nên, nếu ngươi mong muốn đền bù chênh lệch này, chỉ có nỗ lực nhiều hơn so với người khác, nhanh chóng bước vào cảnh giới tiếp theo."
Lục Phiên nói.
Nhiếp Trường Khanh và Ngưng Chiêu nghe đến mức nhập thần.
"Công tử. . . Cảnh giới người tu hành phân chia như thế nào?"
Ngưng Chiêu nghe vậy, nhịn không được hỏi, nàng bây giờ là Khí Đan cảnh viên mãn, thế nhưng, sau Khí Đan cảnh là cảnh giới gì?
Nhiếp Trường Khanh cũng vô cùng tò mò.
Lục Phiên nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Xe lăn tự động di chuyển, đến trước lan can, quan sát mặt trời đang dần chìm xuống.
"Tu hành, cảnh giới thứ nhất là Khí Đan cảnh, cảnh giới này, dẫn khí vào cơ thể, ngưng kết khí đan, thực lực mặc dù không đến mức lên trời xuống đất, nhưng ngự khí mà đi thì nhanh không kém gì Hãn Huyết bảo mã, ngự khí tấn công thì mạnh không kém đao kiếm thương búa, đạt được khí đan viên mãn thì có thể ở trong vạn quân, tiến lùi tự do."
Lục Phiên từ từ nói, thanh âm ung dung.
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh gật đầu.
Bọn hắn mới vừa từ bên trong biển người vây quanh mà giết ra, tự nhiên hiểu rõ sự mạnh mẽ của Khí Đan cảnh.
Bọn hắn tò mò chính là cảnh giới Khí Đan cảnh hậu kỳ.
Lục Phiên nhìn tà dương, híp híp mắt, biểu lộ mấy phần lười biếng, mang theo vài phần thần bí, cười.
"Tu hành, đệ nhị cảnh, Thể Tàng cảnh, cảnh giới này đào móc bảo tàng trong cơ thể con người, khí đan dẫn linh khí đi khắp kinh mạch, tu luyện ngũ tạng, đạt tới cực hạn, sẽ diễn sinh ra thuộc tính của linh khí, tuổi thọ kéo dài, công phạt vô song, một quyền có thể đánh nát vài dặm tường thành, một người giết lui vạn quân là chuyện không đáng kể."
Lục Phiên nói.
Thể Tàng cảnh, chính là cảnh giới tu hành thứ hai mà Lục Phiên thiết lập.
Lúc hắn thiết lập bí cảnh ở dãy Ngọa Long, liền có ý tưởng về cảnh giới Thể Tàng, Luyện Khí sĩ Khương Siêu chiến đấu với tu sĩ Thể Tàng cảnh, ngã xuống.
Vượt cấp mà chiến, chết hết sức an tường.
Trên thực tế, theo như tư tưởng của Lục Phiên, Ngũ Hoàng đại lục nếu có người có thể tu luyện đến cực hạn của Thể Tàng cảnh, có lẽ Ngũ Hoàng đại lục sẽ có tư cách tăng lên, trở thành trung võ thế giới.
Thể Tàng cảnh, là cảnh giới luyện ra linh khí có thuộc tính, ngũ tạng đối ứng với Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm thuộc tính, Thể Tàng cực hạn, có thể diễn sinh ra linh khí có thuộc tính.
Có thêm thuộc tính, lực phá hoại sẽ tăng lên nhiều.
"Thể Tàng cảnh. . . Một người giết lùi vạn quân? !"
Ngưng Chiêu và Nhiếp Trường Khanh nghe vậy, lập tức hít sâu một hơi.
Lục Phiên nói là giết lui vạn quân, một cái chữ "Giết" thể hiện tất cả sự mạnh mẽ của người tu hành Thể Tàng cảnh!
Nhiếp Trường Khanh thân thể run nhẹ, tâm trí có chút mơ mộng.
"Công tử. . . Là người đạt cảnh giới Thể Tàng sao?"
Ngưng Chiêu tò mò hỏi.
Lục Phiên mạnh mẽ không thể nghi ngờ, linh áp phóng thích, cho dù nàng đã Khí Đan cảnh viên mãn cũng không chống lại được đầu cúi sát đất, không thể động đậy.
Lục Phiên ngồi xe lăn, đưa lưng về phía Ngưng Chiêu và Nhiếp Trường Khanh, nhìn hoàng hôn.
Thanh âm chầm chậm vang lên.
"Không, ta không phải."
"A."
"Ta không phải Thể Tàng cảnh, bây giờ không phải, về sau. . . Cũng sẽ không phải."