Người dịch: Duy Cường
Mưa, ào ào như trút nước.
Mây đen dày đặc quanh quẩn trên đỉnh núi, cảm giác đè nén làm cho lòng người ngột ngạt tưởng chừng như không thở nổi.
Trên sa mạc, một con lừa đang thở hổn hển, hai luồng hơi nóng hổi từ trong lỗ mũi phì phì tuôn ra.
Mặc Lục Thất thẫn thờ nhìn nửa tấm mặt nạ vỡ vụn, trước mắt hiện ra một gương mặt lạnh lùng, như hàn băng vạn năm không thay đổi.
Rõ ràng là một cái mặt đơ, nhưng lại ưa thích mang một cái mặt nạ tươi cười, mỗi lần đối diện người kia, Mặc Lục Thất đều mỉa mai hắn là người dối trá.
Dù vậy, mặt đơ cũng không nổi giận, hắn nói chính hắn không cười nổi, nên muốn mang một cái mặt nạ có nụ cười. Mưa vẫn rơi tầm tã, xối ướt toàn thân Mặc Lục Thất.
Hắn nhặt mặt nạ lên, bùn đất dính trên đó đã bị nước mưa rửa sạch, trên mặt nạ chỉ còn lại vài vết máu loang lổ.
"Chỉ còn ba cái nhiệm vụ, ta sẽ được tự do, lúc đó ngươi sẽ là thiên hạ đệ nhất thích khách."
"Sau khi ta quy ẩn, sẽ ủ thật nhiều rượu, nếu ngươi thèm, có thể tới uống bất kỳ lúc nào."
"Thích khách, ai cũng không biết khi nào sẽ thất bại, phơi thây hoang dã, cho nên, nếu như ngươi yêu thích người nào, phải nói sớm, người ta có chấp nhận hay không đó lại là chuyện khác."
Mặc Lục Thất cầm lấy mặt nạ, trong mắt hiện lên từng hình ảnh khi hắn cùng mặt đơ nói chuyện với nhau
Bên sườn núi, dưới ánh trăng, một thanh niên thân hình gầy gò cầm một thanh trường kiếm, chuôi kiếm buộc vải, tầm mắt nhìn về phương xa, trong ánh mắt tràn đầy hướng tới cùng chờ mong.
"Mặc mặt đơ, ngươi đã tự do."
"Chúc phúc cho ngươi."
Nước mưa theo cái cằm của Mặc Lục Thất chảy xuống, tạo thành những sợi tơ bạc.
Mặc Lục Thất đem mặt nạ cất cẩn thận, tầm nhìn hướng về đỉnh núi, nơi đang có âm thanh chiến đấu nổ vang.
Trước mắt hắn bỗng nhiên hiện lên thân ảnh mặc y phục màu đỏ như hoa Mạn Đà La đang nở rộ, đeo một cái mặt nạ màu bạc che lấp nửa khuôn mặt, bỗng nhiên, phảng phất hắn nhìn thấy thân ảnh kia, giống như một giọt mực màu đỏ, rơi vào trong hồ nước, triệt để tan rã...
Trong lòng vô cớ nổi lên cảm giác kinh hoàng, giống như có một điều gì rất khủng bố sắp sửa diễn ra.
Mặt đơ nói rất đúng, nếu yêu thích nên nói sớm
...
Mặc Lục Thất vươn mình lên thân lừa, chiếc roi bằng cành trúc vút xuống, con lừa lập tức hí lên, vươn móng chạy như điên về hướng đỉnh núi.
Tiếng móng chân gõ vào mặt đất, làm tóe lên vô số bùn lầy.
…
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Bên ngoài phong vân nổi lên, tràn đầy gió tanh mưa máu.
Hồ Tâm đảo lại như một chốn thế ngoại đào nguyên, thoải mái nhàn hạ.
Từng làn gió nhẹ cuốn theo thiên địa linh khí, thổi qua mặt hồ, làm nảy sinh tầng tầng sóng gợn, một vài chiếc thuyền nhỏ của ngư dân, đang cô độc trôi nổi trên mặt hồ, vung ra lưới đánh cá, từng con cá sạo mập mạp trong lưới vùng vẫy, vảy bạc lấp lóe dưới ánh mặt trời.
Nghê Ngọc chổng mông lên, tiếng đánh rắm "Phốc, phốc" thỉnh thoảng vang lên, tuy nhiên, trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ hưng phấn, cùng với Cảnh Việt đồng thời ghé vào trước nồi đen, đem một phần dược thảo bỏ vào trong nồi.
Nàng là Nghê Ngọc, nàng muốn luyện đan!
Thân hình Nhiếp Trường Khanh trôi nổi trên mặt hồ, hai tay chắp sau lưng, đang hướng dẫn tiểu Nhiếp Song luyện quyền.
Y Nguyệt vẫn ngồi khoanh chân tu hành như cũ, nàng cực kỳ chăm chỉ, nỗ lực hấp thu lấy từng chút từng chút thiên địa linh khí.
Hết thảy mọi thứ trên đảo, đều cực kỳ hài hòa.
Trên sân thượng lầu hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên đang dựa vào lan can đón gió.
Trước mặt hắn, Dịch Thiên Thế Sơn Hà Cục đã bày được một nửa.
"Công tử, rượu đã xong."
Ngưng Chiêu xắn lên tay áo màu trắng lên, cầm lấy ly rượu bằng đồng xanh, bên trong chứa đầy thanh mai tửu đã được hâm nóng.
Lục Phiên đưa tay nhận lấy ly rượu, ánh mắt trầm tĩnh sâu xa dường như chứa cả vạn dặm tinh không.
Dù đã đạt đến cảnh giới Khí Đan đại viên mãn, giờ phút này Ngưng Chiêu cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Lúc này, ánh mắt của công tử dường như bao quát cả thiên hạ.
"Rất thú vị, Mặc gia liên hợp Bắc quận đại quân chiếm lĩnh Nguyên Xích thành, muốn nhanh chóng hành quân, trực chỉ Đế kinh, lúc này Bá Vương lại suất lĩnh tám vạn thiết kỵ Tây quận, công chiếm Mặc gia Cơ Quan thành...."
Lục Phiên uống một hớp thanh mai tửu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Thật ra, đối với hắn mà nói, thiên hạ đại thế biến hóa, hoàng quyền thay đổi hoàn toàn không đáng kể.
Hắn để ý là sự biến hóa của toàn thế giới.
Việc hắn muốn làm là bồi dưỡng người tu hành.
Chỉ có xuất hiện tu hành giả mạnh mẽ, cấp độ thế giới mới có thể tăng lên.
So với Nguyên Xích thành, Bắc quận đại quân cùng Đại Chu tinh binh giằng co.
Lục Phiên càng hiếu kỳ hơn tình hình chiến đấu trên Mặc gia Cơ Quan thành.
Bởi vì hắn phát hiện một chuyện rất thú vị...
Dường như Mặc Lục Thất sẽ va chạm cùng Bá Vương.
Nếu như chiến đấu xảy ra, không biết có thể xem như đây là trận chiến đầu tiên của tu hành giả trên Ngũ Hoàng đại lục hay không?
Tuy nhiên, có vẻ như phần thắng của Mặc Lục Thất cũng không cao.
Lục Phiên uống một hớp rượu, trong thâm tâm có chút chờ mong.
Trong dãy núi Ngọa Long, thượng cổ Luyện khí sĩ Khương Siêu cùng với đám người Bá Vương đánh nhau, thật ra cũng có thể xem như là trận chiến của các tu hành giả, nhưng trên thực tế, đối với Lục Phiên, trận chiến kia không có gì đáng xem, bởi vì thượng cổ Luyện khí sĩ chính là hắn thiết lập, mở đầu cùng kết thúc, đều vận hành theo quy tắc cố định mà Lục Phiên đã đặt ra, đương nhiên sẽ không có cái gì ngoài ý muốn.
Ngồi trước hiên nhà hóng gió, uống rượu, nhìn xem chính mình bồi dưỡng được tu hành giả chiến đấu với nhau, điều đó mới càng có hứng thú.
"A?"
Bỗng nhiên lông mày Lục Phiên hơi nhảy lên, hắn cầm lấy ly rượu uống một ngụm.
Hình ảnh trước mắt biến hóa, từ Tây quận xa hơn trăm dặm chuyển đến Túy Long thành.
Tại Túy Long thành, dường như lại có một màn kịch ngoài ý muốn sắp diễn ra.
"Ngưng tỷ, thêm rượu, bản công tử thật quá bận rộn."
Lục Phiên dựa vào lan can hóng gió, giơ giơ chén rượu trong tay lên.
"Vâng."
Ngưng Chiêu lên tiếng, âm thanh ôn nhu dịu dàng, váy trắng phấp phới trong gió, cầm theo bình thanh mai tửu đang còn hơi ấm, hướng về trong lý rượu của Lục Phiên nghiêng rót xuống, hơi rượu nồng nặc say lòng người theo gió tản ra xung quanh.
….
Túy Long thành.
Căn viện nhỏ vốn gọn gàng ngăn nắp trở nên bừa bộn khắp nơi.
Trong đôi mắt Bạch Thanh Điểu mang theo kinh hoàng, ôm Tiểu Phượng Nhất trốn ở bên trong lồng gà.
Thân ảnh đội nón rộng vành, xuất quỷ nhập thần của Phương sĩ Âm Dương gia làm cho nàng kinh hồn táng đảm.
Nàng chỉ là một thiếu nữ nhà nông bình thường, từ trước tới nay chỉ biết nuôi gà, thích mời người uống canh gà do chính tay nàng nấu, nếu không phải vừa mới trải qua sự kiện Tiên duyên, giờ khắc này nàng có khả năng đã bị dọa ngất đi.
Bà bà quen thuộc hằng ngày bỗng dưng lắc mình biến hóa, biến thành một đại mỹ nhân vóc người nóng bỏng.
Hoàn toàn lật đổ nhận biết bình thường của nàng.
Càng làm cho nàng kinh khủng chính là...
Bà bà giết người.
Trong tiểu viện.
Mái tóc của Xích Luyện tung bay, một thanh đoản đao rời tay bay ra, đâm xuyên qua ngực một Phương sĩ Âm Dương gia.
Một vị Phương sĩ khác còn đang chuẩn bị chú ấn.
Lại bị Xích Luyện nhảy lên dùng một đầu gối đè ngã xuống đất, sau đó trở tay theo đường xẻ tà váy bên đùi rút ra một cây chủy thủ, mặt không đổi sắc đâm vào cổ của hắn.
Một đao.
Hai đao.
Mười ba đao.
Mãi đến khi tên Phương sĩ này trừng mắt, không cam lòng chết đi, mới dừng tay.
Trên gương mặt tuyệt đẹp của Xích Luyện nhuộm đầy màu, nàng đứng người lên, đi đến bên người của tên Phương sĩ bị đoản đao đâm trúng ngực, rút ra bội đao bên hông, nhanh chóng xẹt qua cổ đối phương.
Bên trong lồng gà, Bạch Thanh Điểu nhìn ngây người.
Nàng nhìn Xích Luyện toàn thân nhuốm máu, trong mắt có một vệt... Kinh diễm.
Thật... Rất đẹp!
Xích Luyện cầm theo thanh bội đao còn nhỏ máu, tròng mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Bạch Thanh Điểu, thần sắc hơi sững sờ.
"Không hổ là hậu nhân của Bạch tướng quân, một lệnh chôn sống ba mươi vạn nhung binh, lòng dũng cảm không phải người bình thường có thể so sánh..."
Xích Luyện cười cười.
Giang Li để cho nàng cẩn thận bảo vệ Bạch Thanh Điểu, nàng làm được, không phụ lòng tin của đại nhân.
Bỗng nhiên.
Thân thể Xích Luyện hơi cứng đờ.
Nàng chầm chậm quay đầu.
Ngoài sân có tiếng gió nổi lên, tiếng bước chân sàn sạt hòa vào trong gió, ban đầu mơ hồ sau đó càng lúc càng rõ ràng.
Trong gió dường như có một sợi vô hình khí lưu đang quét qua.
"Người nào?"
Xích Luyện khẽ quát.
Bạch Thanh Điểu cũng ôm Tiểu Phượng Nhất trừng mắt nhìn.
"Quả nhiên Cự tử đoán không sai, Giang Li làm sao có thể đem khuyết điểm của hắn bộc lộ tại bên ngoài mà không có chút nào phòng bị."
Thanh âm nhàn nhạt, mang theo một chút lười biếng vang lên.
Trong tiếng gió thổi phần phật.
Một thân ảnh gầy gò xuất hiện.
Một đầu tay áo trống rỗng phất phơ trong gió.
"Mặc gia... Mặc Thủ Quy!"
Ánh mắt của Xích Luyện co rụt lại.
Mặc Thủ Quy sắc mặt ôn hòa, ánh mắt liếc nhìn Xích Luyện, sau đó, bỏ qua nàng, rơi vào trên thân của Bạch Thanh Điểu.
"Chậc chậc chậc...."
“Hậu nhân Bạch gia, kẻ đã từng phất tay liền đồ sát ba mươi vạn người, thế mà trở thành thiếu nữ nuôi gà bình thường, Giang Li vì bảo vệ nàng thật là đã cố gắng hết sức..."
Mặc Thủ Quy cười khẽ.
Bạch Thanh Điểu nghe lời nói của hắn, trong lòng tự nhiên có chút giật mình.
Xích Luyện giơ lên thanh đao nhuốm máu trong tay, nét mặt hiện lên vẻ quyết tuyệt.
"Không nói ngươi thân đã trúng cổ độc, dù cho lúc toàn vẹn, ta muốn đánh bại ngươi, cũng chỉ cần một chiêu."
Mặc Thủ Quy cười một tiếng, ý khinh thường lộ rõ trên nét mặt.
Cánh tay hắn giơ lên.
Một sợi linh khí đạt được trong bí cảnh dãy núi Ngọa Long từ đan điền được điều động.
Phối hợp với khí huyết, đột ngột đánh ra, con ngươi của Xích Luyện co lại, trong miệng ho ra máu, bay ngược ra, rơi xuống bên cạnh Bạch Thanh Điểu.
Mái tóc trên đầu Xích Luyện xõa tung, trên đùi có một chỗ vết thương, biến thành màu đen, xung quanh đã bắt đầu hư thối, lúc trước cùng với Phương sĩ của Âm Dương gia giao đấu, nàng đã bị trúng cổ độc.
Vẻ mặt của Xích Luyện trắng bệch, thân hình vùng vẫy muốn đứng lên.
Nhưng mà… Lại cảm giác được toàn thân vô lực.
Sắc mặt của Bạch Thanh Điểu trắng bệch.
Nhìn xem Mặc Thủ Quy đang từng bước đến gần, trên khuôn mặt của nàng hiện lên vẻ quật cường, đứng lên che chắn trước người của Xích Luyện.
Mặc Thủ Quy nhìn xem Bạch Thanh Điểu, ánh mắt có chút quỷ dị.
"Cự tử lệnh cho ta không được giết ngươi, bắt ngươi mang đi là được."
"Nhưng mà... Ta cảm thấy mang đầu của ngươi xuất hiện tại Nguyên Xích thành có lẽ sẽ tốt hơn, một khi Giang Li nổi điên, binh mã Đại Chu liền sẽ tan tác như núi lở."
Ống tay áo trống rỗng của Mặc Thủ Quy bay tán loạn trong gió, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh kiếm.
Ánh mắt mở rộng, lộ ra nụ cười cố chấp.
Không nói nhảm, không do dự.
Bởi vì hắn biết, một khi lưỡng lự liền sẽ bại trận.
Một cánh tay của hắn cũng vì hắn lưỡng lự mà mất đi.
Thanh âm kiếm ngân sắc bén vang lên.
Thanh kiếm của Mặc Thủ Quy vẽ ra một đường cong, hướng về phía cổ Bạch Thanh Điểu chém tới.
Một khi chém tới, đầu của Bạch Thanh Điểu tất nhiên sẽ bay lên trời.
Bỗng nhiên.
Ngay lúc kiếm của Mặc Thủ Quy muốn chém xuống đầu của Bạch Thanh Điểu.
Bắc Lạc hồ.
Thanh niên áo trắng đang ngồi trên xe lăn, uống một hớp rượu, nở nụ cười, sau đó cầm một viên cờ hạ xuống.
"Kiếm của tu hành giả, vậy mà hướng về một thiếu nữ nuôi gà bình thường vung lên."
"Không biết xấu hổ."
Sau khi viên cờ hạ xuống.
Một luồng linh khí đậm đặc cách không truyền ra.
Phượng Hoàng còn chưa xuất hiện, thiếu nữ nuôi gà còn chưa thể chết.
Túy Long thành, trên không trung căn nhà nhỏ.
Bỗng nhiên tầng mây lăn lộn.
Linh khí tạo thành hình trụ buông xuống.
Bao phủ thân thể của Bạch Thanh Điểu…
Tiểu Phượng Nhất đang nằm trong ngực nàng. Thân thể đột nhiên chấn động, đôi cánh duỗi ra thẳng tắp.
Yết hầu nhịn không được, phát ra một tiếng gáy đinh tai nhức óc...