Dịch: Nguyễn Minh Tuấn
Kí chủ: Lục Phiên
Xưng hào: Luyện khí sĩ (vĩnh viễn)
Cấp độ luyện khí: 1
Cường độ linh hồn: 1
Cường độ thân thể: 0,5
Linh khí: 8 sợi
Ban thưởng cải tạo: Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên
Nhận xét về cấp độ của thế giới đang ở: Ngũ Hoàng đại lục [Đê Võ]
Quyền hạn: 【 nhiệm vụ 】, 【 Truyền Đạo đài 】, 【 truyền tải linh khí 】
Lục Phiên ý nghĩ khẽ động đưa bảng hệ thống hiện ra,cột linh khí bên trong giờ chỉ còn có 8 sợi.
“Khởi động chức năng quyền hạn... 【 truyền tải linh khí 】.”
“Mục tiên truyền linh khí là Ngưng Chiêu.”
Hắn ngưng thần tĩnh khí dò xét.
Hình ảnh trước mắt Lục Phiên biến đổi, lúc nãy còn sáng ngời đột nhiên giờ tối sầm lại, tất cả mọi vật đều được phác họa một cách mờ ảo.
Tựa như được nhìn bằng con mắt thấu thị để quan sát toàn địa thế.
Ý thức khẽ chuyển, tầm nhìn của hắn thu ngắn lại, cuối cùng cũng thấy được hình ảnh Ngưng Chiêu trên chiến trường chỉ gần trong gang tấc.
Lục Phiên còn nhìn thấy được sợi linh khí màu lam nhạt đang hừng hực thiêu đốt chỗ đan điền của Ngưng Chiêu.
Đó chính là sợi linh khí trước đó hắn đưa vào cơ thể Ngưng Chiêu.
Hắn đưa tay lên, búng một cái, tưởng như có một tia lửa màu lam phóng thẳng đến cái bóng hơi mờ của Ngưng Chiêu.
ÔNG...sau một khắc.
Đan điền Ngưng Chiêu chợt nóng bừng lên, thình lình lại có thêm một sợi linh khí.
Lục Phiên cũng bừng tỉnh khỏi trạng thái huyền diệu khó giải thích, hắn có thể tùy ý thoát khỏi trạng thái thấu thị, khôi phục bình thường.
Đột nhiên đầu Lục Phiên đau như bị búa bổ, kim châm. Hắn đưa tay lên ôm chặt lấy đầu mình, mấy sợi tóc mai hai bên rũ xuống đong đưa một cách dữ dội.
Lúc này bên trong bảng hệ thống, cường độ linh hồn của hắn từ 1 đã trực tiếp giảm một nửa chỉ còn 0,5.
Giờ thì, cường độ linh hồn của hắn đã ngang bằng với cường độ thể lực. Haizzz thật là thảm hại.
“Truyền linh khí đến một địa điểm khác... Hóa ra lại làm tiêu hao cường độ linh hồn.”
Lục Phiên hít một hơi thật sâu rồi lác đầu cười khổ.
Lần trước truyền linh khí hẳn là do hắn nắm tay Ngưng Chiêu nên mới không tiêu hao cường độ linh hồn.
Nhưng lần này hắn lại ở trên tường thành, Ngưng Chiêu thì ở dưới chân thành.
Chắc chắn bởi vì khoảng cách truyền đi quá xa nên mới có chuyện tiêu hao linh hồn này.
Lục Phiên sắc mặt chợt tái nhợt: chẳng phải nếu cường độ linh hồn trở về con số không thì hắn sẽ trở thành một thằng đần vô tri hay sao?
Xem ra, dù cho nắm trong tay hệ thống thì hắn cũng không được phép cho bản thân ngông cuồng.
Dù ngông cuồng cũng là một phần sức mạnh của hắn nhưng nếu vì thế mà biến mình thành một kẻ ngốc nghếch thì đúng là không khôn ngoan.
Thở hắt một hơi.
Lục Phiên cũng không có lo sợ quá nhiều.
Hắn chậm rãi hướng đôi mắt chứa đầy tơ máu xuống dưới chân thành.
Lại truyền thêm cho Ngưng Chiêu một sợi linh khí nữa, như vậy trong đan điền nàng đã tồn tại hai sợi linh khí hẳn là thực lực sẽ có sự đột phá.
Ngưng Chiêu giờ sẽ mạnh đến mực nào?
Lục Phiên cũng là rất mong chờ...
Dưới cổng thành.
Cửa thành loang lỗ đầy dấu vết năm tháng chậm rãi mở ra.
Lục Trường Không cưỡi tuấn mã, mình mặc chiến giáp đỏ như lửa, tay nắm chặt trường kích, mặt đầy sát khí bước ra.
Hắn tới để viện trợ cho Ngưng Chiêu.
Để Ngưng Chiêu lấy một địch bốn vị Tông Sư quân nhân, hắn sao có thể yên tâm?
Nếu là có thêm hắn trợ chiến, dùng hai địch bốn thì mới tăng thêm cơ hội giữ Bắc Lạc thành.
Tính mệnh Tông sư quân nhân của hắn đâu phải nói bỏ là bỏ.
Ở đằng xa Phùng Sư đang giục ngựa tung hoành cũng ghìm cương quay đầu, quan sát tình hình chiến đấu.
Tông sư chi chiến, hắn không cam tâm bỏ lỡ.
Không chỉ có hắn là nghĩ như thế.
Đại quân Bắc quận vẫn dũng mãnh tiến lên.
Đạm Đài Huyền mặc chiến bào đứng trên chiến đài chậm rãi quan sát tình thế chiến đấu dưới Bắc Lạc thành.
...
Phải lấy sức một người địch lại bốn Tông sư quân nhân.
Ngưng Chiêu không có niềm tin dù cho vừa được công tử ban cho một sợi linh khí.
Nhưng công tử đã nói sẽ là chỗ dựa cho nàng, nàng có niềm tin vào công tử...
Công tử đã có được tiên duyên chân chính, thì liệu có vùng trời nào có thể kìm hãm công tử được cơ chứ!
Tông sư quân nhân dưới trướng Đạm Đài Huyền đã mạnh lại thêm sự trợ giúp của ba vị Tông sư võ lâm càng như hổ mọc thêm cánh đánh tới nhanh như điện chớp.
Tông sư võ lâm đánh tới như dã thú cuồng bạo, Tông sư quân nhân chiến như nước phá bờ đê!
Ngưng Chiêu nắm chặt chuôi Thiềm Dực kiếm, tung hoành ngang dọc.
Đột nhiên.
Ngưng chiêu bỗng giật mình.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của nàng bổng trở nên ửng đỏ.
Sau một khắc, môi nàng hé mở, đôi mắt mê ly.
Nàng thấy toàn thân như được tắm gội bởi một dòng nước ấm, vô cùng thoải mái.
Ngưng Chiêu ngửa đầu hất tung búi tóc đang cuốn ngược, váy lụa tung bay.
Cảm giác này đúng là rất quen thuộc!
Công tử đã cách không truyền cho nàng một sợi linh khí!
Ngưng Chiêu cảm thấy xúc động không nói lên lời.
Đây quả đúng là phép tiên.
Nàng khẽ kêu một tiếng.
Đan điền của nàng lúc này nóng như lửa đốt, toàn thân như được thăng hoa phá bỏ xiềng xích.
“Ta đã lên đến Khí Đan cảnh tầng hai rồi sao?”
Đôi lông mi đẹp của nàng run lên, gương mặt đỏ bừng.
Bốn vị Tông sư cùng nhau lao đến.
Lúc này khí huyết trong cơ thể Ngưng Chiêu như ngừng lại.
Nàng vung Thiềm Dực kiếm lên.
Hai sợi linh khí tựa như là “song long hí châu”, từ bên trong đan điền cuồn cuộn tuôn ra.
Thân thể nàng quay tròn trên không trung, váy lụa xoay tròn, như một nữ tiên tử hạ phàm.
Phốc phốc!
Bốn tên Tông Sư đều lộ vẻ hoảng hốt.
Một chiêu kiếm.
Sức mạnh khổng lồ đánh bọn hắn ngã khỏi lưng ngựa, gan bàn tay nứt toác, hổ khẩu vỡ toang, miệng mũi đều trào máu tươi.
Một kiếm...
Đánh bay bốn vị Tông Sư quân nhân!
Toàn bộ chiến trường tựa hồ cũng ngừng lại.
Vị nữ tướng mặc váy lụa, trên tay cầm Thiềm Dực kiếm kia đã trở thành mục tiêu chú ý của toàn chiến trường.
Tiếng vó ngựa thưa dần.
Lục Trường Không với khuôn mặt đầy sát khí nắm trường kích ra khỏi cổng thành cũng phải làm cái mặt ngốc.
Chuyện này....
Đây là nha đầu Ngưng Chiêu sao?
Làm sao đột nhiên lại hung hãn đến thế?
Đây còn là tỳ nữ hắn tìm để chăm sóc cho Lục Phiên hay sao?
Thật không ngờ tỳ nữ của con trai ta.... Lại mạnh đến như vậy?
Trên cổng thành.
La Nhạc há to miệng tưởng như đút vừa quả trứng.
Mắt hắn đầy vẻ không thể tin được!
Thắng.... Thắng!
Ngưng Chiêu dùng sức một người, dùng một chiêu kiếm đánh bay bốn Tông Sư quân nhân!?
La Nhạc như nghĩ đến cái gì, quay đầu liếc nhanh vị thiếu niên sắc mặt bình thản đang ngồi trên xe lăn, tựa hồ tất cả toàn cục đã nằm trong kế hoạch của hắn.
“Thiếu chủ...”
Hắn há to miệng.
Trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc cần giải đáp. Trực giác của hắn nói cho hắn biết, Ngưng Chiêu có khác biệt lớn đến như vậy chắc chắn có liên quan đến tên Lục Phiên này.
Ngưng Chiêu nhẹ nhàng hạ xuống, sắc mặt lạnh lùng.
Nàng đưa mắt dò xét về nơi Phùng Sư đang ghìm cương ngựa.
Bị ánh mắt đầy sát khí nhìn tới.
Phùng Sư bỗng đổ mồ hôi lạnh.
Hắn không do dự thúc mạnh chân vào bụng ngựa hướng đại quân Bắc Quận chạy trốn.
Hắn hối hận vì đã ghìm cương lại xem náo nhiệt!
Trên cổng thành.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, đưa tay bóp trán.
“Ngưng tỷ, ta mệt, mau tốc chiến tốc thắng.”
Lục Phiên yếu ớt nói.
Thanh âm không lớn nhưng Ngưng Chiêu dưới cổng thành lại có thể nghe rõ ràng lời Lục Phiên nói.
Thân thể bắn đi như tia chớp.
So với tuấn mã còn nhanh hơn!
Phung Sư xanh mặt, tay chân lạnh buốt.
Dù cho ngựa phi hết nấc cũng không thể cho hắn cảm giác an toàn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía chiến đài của Bắc quận đại quân rống giọng hô lớn:
“Chúa công cứu ta!”
Đạm Đài Huyền ngưng mắt, nho sinh Mặc Cử bên cạnh cũng đưa con mắt híp như đường kẻ nhìn tới.
Phốc phốc.
Có điều...
Phùng Sư vừa hô xong, vừa quay đầu lại thì đã thấy Ngưng Chiêu không biết từ lúc nào đã đứng trên lưng ngựa phía sau hắn, chăm chú nhìn.
Phùng Sư sững sờ.
“Ngươi...”
Thân thể cao lớn của hắn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Ngưng Chiêu chém đứt hai chân.
Phùng Sư rú lên thảm thiết, máu từ hai chân không ngừng tuôn chảy.
Ngưng Chiêu lại đưa một kiếm cắt đứt gân tay đang cầm cương của Phùng Sư, nhẹ nhàng xách hẵn bay về phái sau.
Từng hành động của nàng đều rất nhẹ nhàng lưu loát.
Đạm Đài Huyền ngừng thần nhìn theo bóng nàng rút về.
Nàng chỉ là chém ba kiếm đã có thể bắt Phùng Sư đưa về.
Dù sao sức nàng cũng có hạn, tuy lấy một địch bốn Tông Sư, nhưng cũng không thể một mình địch năm vạn đại quân.
Linh khí công tử cho nàng có thể giúp đưa sức mạnh của nàng tăng lên nhưng cũng chỉ là mạnh hơn Tông Sư bình thường một chút.
Nếu muốn dùng sức một người cản vạn quân, có lẽ phải đạt Khí Đan cảnh cấp cao mới có thể?
Lục Trường Không lúc này đã lấy lại tinh thần.
Hắn liền lao lên tóm gọn bốn vị Tông Sư đang bất tỉnh sai quân nhốt vào trong lao.
Ngưng Chiêu cũng là điềm nhiên xách cổ Phùng Sư đưa vào Bắc Lạc thành.
Cửa thành loang lổ của Bắc Lạc thành nặng nề đóng lại.
“Có quân phản loạn, chuẩn bị chiến đấu!”
“Thề sống chết bảo vệ thành!”
“Bảo vệ vinh quang của Đại Chu!”
Lục Trường Không sau khi vào thành liền vung trường kích, tiếng rống vang vọng khắp toàn thành.
Ngưng Chiêu xách theo Phụng Sư, người lúc này muốn chết không được muốn sống cũng không xong lên trên tường thành.
Tất cả quân thủ thành đều nhìn Ngưng Chiêu với ánh mắt kính sợ.
Nữ nhân này... Thật đáng sợ.
“Tên này chính là người dưới thành nhục mạ công tử...Nô tì bắt hắn đem tới tùy công tử xử lý.”
Ngưng Chiêu cười nói, rồi sau đó ném Phụng Sư ở trước mặt Lục Phiên.
Có điều nàng lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt không chút máu của Lục Phiên thì mọi vui vẻ đều biến mất.
Trong lòng cũng thoáng sợ hãi một chút.
Lục Phiên nhìn Phùng Sư đang nằm dưới đất giả chết, đột nhiên lại thấy rất buồn bực.
Lúc này.
Trước mắt hắn hiện lên một dòng chữ phát ra hào quang.
“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến, nhận được ban thưởng hai điểm thuộc tính và mở khóa quyền hạn: Truyền công pháp.”
“Đánh giá nhiệm vụ: Ất cấp*.”
(Ất cấp: Là một trong 10 Thiên Can bao gồm: Canh, Tân, Nhâm, Quý, Giáp, Ất, Bình, Đinh, Mậu, Kỷ)
Lục Phiên nhíu nhíu lông mày, mới chỉ đạt tới Ất cấp thì xem ra Ngưng Chiêu chưa đủ lực uy hiếp.
Có điều, nếu hệ thống đã nói hắn hoàn thành nhiệm vụ, vậy Bắc Lạc thành tiếp theo sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn.
Bắc Lạc thành đã được cứu, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên tường thành. Cũng không hẳn là vì tiêu hao cường độ linh hồn mà mệt mỏi.
Mà là do hắn muốn trở về phòng nghiên cứu phần thưởng vừa mới đạt được.
“Cha, tên cuồng đồ to gan này giao cho ngươi xử lý.”
“Lột da, đập nát các bắp thịt, luộc nước sôi... Vẫn là do cha quyết định.”
Lục Phiên mở miệng nói với cha hắn vừa lên đầu thành, nhưng nói đến đoạn sau liền phất tay áo không nói nữa.
Phùng Sư đang giả chết ở trên mặt đất thân thể run lên, trong lòng hoảng hốt tột độ.
“Con trai của Lục Trường Không này là ác quỷ hay sao!?”
“Ngưng tỷ, đưa ta về nghỉ ngơi.”
Lục Phiên nhìn Ngưng Chiêu, nói:
Nhiệm vụ hoàn thành rồi, đương nhiên hắn sẽ phất áo ra về.
“Phiên, có phải đã làm ngươi kinh sợ rồi không? Trở về nghỉ ngơi thật tốt nhé...”
Lục Trường Không nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn mà đau lòng.
Lời Y Nguyệt nói với hắn, căn bản hắn vốn không hề tin.
Cái gì tiên duyên, hoang đường.
Hắn tin thế gian này vốn không có tiên nhân.
Ngưng Chiêu không nói tiếng nào, nàng chỉ cảm giác chính là vì nàng mà công tử mới suy yếu đến như vậy. Thật là đau lòng!
Nàng đẩy xe lăn của Lục Phiên đi.
Dưới thành.
Y Nguyệt sắc mặt tái nhợt lo lắng cung kính đứng sát bên Lục Phiên, Nghê Ngọc giương ô che nắng cho hắn.
Trên cổng, binh lính bắt đầu vào vị trí sắp xếp bảo vệ toàn thành.
Dưới cổng thành, Lục Phiên đặt tay lên tấm chăn trước người, nhắm mắt nghỉ ngơi, hưởng thụ tì nữ hầu hạ. Bọn hắn lạng lẽ đến cũng lặng lẽ đi.
Trời chiều ngả về Tây.
Ánh chiều tà chầm chậm rơi xuống.
Đem bóng hình của chủ tớ bốn người kéo dài ra vô cùng.