Chương 95: Lục thiếu chủ câu cá, người có duyên mắc câu
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Lữ Mộc Đối ngơ ngác ra khỏi Bắc Lạc thành.
Hắn ngồi trong xe ngựa, bánh xe lăn qua đá vụn, làm thùng xe nghiêng ngả hai bên.
Xa phu ra sức đánh xe, vội vàng hướng Vọng Thiên thành lao đi.
Vào Vọng Thiên thành, bởi vì nguyên nhân đã từng có thích khách của Âm Dương gia tấn công nên bây giờ mọi người trong Vọng Thiên thành đều trong trạng thái thần hồn nát thần tính.
So với Túy Long thành có thành chủ Giang Li, Bắc Lạc thành có thành chủ Lục Trường Không thì thành chủ Vọng Thiên thành cũng không có danh tiếng gì.
Vọng Thiên thành trong sáu đại hộ thành cũng chỉ là một tòa thành trì bình thường không làm người khác chú ý.
Thậm chí so với Nguyên Xích và Thông An thành đều yếu hơn rất nhiều.
Nhưng mà, Nguyên Xích và Thông An bị công phá, còn Vọng Thiên thành lại phòng thủ thành công.
Xe ngựa của Lữ Mộc Đối đi qua trạm gác kiểm tra của binh lính thủ thành xong sau đó vào thành.
Sau một hồi đi trên đường, xe ngựa ngừng lại trước một quán trà cũ kỹ.
"Quán trà Hồng Trần."
Đầu xa phu tràn đầy mồ hôi nhìn tên quán trà, nheo lại mắt, quay đầu nói với Lữ Mộc Đối trong xe: "Đại nhân, đã đến quán trà Hồng Trần."
Trong xe, Lữ Mộc Đối ngơ ngơ ngác ngác lấy lại tinh thần, đi ra khỏi xe, lấy bạc vụn đưa cho xa phu.
"Ở ngoài cửa chờ ta."
Lữ Mộc Đối nói.
Xa phu cầm bạc vụn, nụ cười trên mặt càng thêm tươi, số bạc vụn này, đầy đủ cho vợ của hắn mua một bộ quần áo tốt.
Lữ Mộc Đối vào quán trà.
Quán trà Hồng Trần, là trụ sợ thần bí của Thiên Cơ gia.
Quán trà mặc dù cũ nát, nhưng cách trang trí lại có một phong cách riêng, khá là độc đáo.
Trong quán trà, bên trên sân khấu, một vị thiếu nữ xinh đẹp ôm đàn tỳ bà, gảy nhẹ dây đàn, ngón tay thả trên đàn, tiếng tỳ bà quanh quẩn bên tai, làm cho người ta cảm giác vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần.
Bên dưới, có không ít vị quyền quý của Vọng Thiên thành ngồi ghế, híp mắt, phẩm một bình trà thơm, nghe một khúc điệu hát dân gian, có chút nhàn nhã.
Lữ Mộc Đối chờ trong chốc lát, cũng trong hàng ghế quyền quý, một vị lão giả tóc trắng mặc hoa phục, mặt đầy nếp nhăn, hướng về các vị quyền quý chào một tiếng sau đó đứng dậy hướng về Lữ Mộc Đối đi tới.
"Trở về rồi?"
Lão giả tuổi hơn bảy mươi nhìn Lữ Mộc Đối, cười nói.
"Tôn thượng. . ."
Lữ Mộc Đối vẻ mặt có chút phức tạp, hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
Hắn. . . Đem Thiên Cơ gia bán đi, lời này. . . Hắn dám nói sao?
Lão già trước mắt này, đừng nhìn bộ dáng hắn giống một phú ông, thế nhưng thân phận của hắn lại là Chư tử của Thiên Cơ gia, Lữ Động Huyền.
"Tinh thần không yên, ngươi đây là có tâm sự."
Lữ Động Huyền gọi tỳ nữ mang tới ấm trà nóng, ngâm một bình trà ngon, nước trà xanh biếc trong chén trà xoay một vòng.
Sau đó, ngồi ưu nhã, đem trà ngon đưa cho Lữ Mộc Đối.
"Nói đi, Thiên Cơ bồ câu đưa tin về bí cảnh Tiên cung, việc này là ngươi làm a?"
Lữ Động Huyền nhấm một ngụm trà thơm.
"Tôn thượng, Bắc Lạc Lục thiếu chủ. . . Đúng như ngài nói, có sức mạnh quỷ thần khó lường."
"Hắn bảo ta dùng bồ câu của Thiên Cơ gia mang tin tức về tiên duyên truyền khắp thiên hạ, quấy phá bố cục của bí cảnh, tiên nhân bố cục, Lục thiếu chủ phá rối, hắn đã từng nói. . . Cùng tiên đấu, niềm vui vô tận."
Lữ Mộc Đối cung kính nói.
"Cùng tiên đấu. . . Niềm vui vô tận."
Lữ Động Huyền ánh mắt thâm thúy, thở dài một hơi.
"Thật sự là một người kỳ lạ.
"Tôn thượng. . ."
Lữ Mộc Đối nhìn xem Lữ Động Huyền, do dự.
"Nói."
Lữ Động Huyền uống một ngụm trà thơm, nước trà trong miệng đảo ba lần, mỗi một lần đều mang đến hương vị đặc biệt.
Lữ Mộc Đối có mấy phần xấu hổ, nói: "Tôn thượng. . . Lục thiếu chủ muốn thu phục Thiên cơ gia chúng ta."
"Ta. . . Không cẩn thận đã đóng gói đem Thiên Cơ gia bán đi. . ."
Hả?
Lữ Động Huyền khẽ giật mình.
Mặt không thay đổi nhìn Lữ Mộc Đối, nước trà trong miệng phun ra, phun đầy mặt Lữ Mộc Đối.
"Ngươi lặp lại lần nữa?"
Nước trà từ trên sợi râu của Lữ Mộc Đối nhỏ xuống, hắn vuốt một cái, tâm tình ưu tư.
"Ta. . ."
Nhưng mà, còn chưa mở lời.
Lữ Động Huyền hưng phấn vỗ bàn đứng dậy.
"Sao ngươi không nói sớm!"
Lữ Động Huyền bước nhanh tới chỗ sân khấu, vỗ tay cắt ngang tiếng tỳ bà.
"Các lão già, tất cả giải tán, hôm nay quán trà đóng cửa, ai về nhà nấy ôm tiểu thiếp đi."
Lữ Động Huyền tùy tiện khua tay nói.
Một đám quyền quý lập tức mắng om sòm, tuy nhiên cũng đều hết sức tự giác đứng dậy rời đi.
Trên sân khấu, thiếu nữ ôm tỳ bà nữ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tiểu Mính Nguyệt, đi, chúng ta đổi chỗ ca hát."
Lữ Động Huyền nói.
Thiếu nữ không hỏi gì cả, ngoan ngoãn thu hồi tỳ bà, hơi hơi khom người.
Lữ Động Huyền gói trà ngon lại, thiếu nữ cõng tỳ bà, thu thập quần áo đơn giản rồi đi theo sau lưng Lữ Động Huyền.
Lữ Mộc Đối nhìn lại trụ sở của Thiên Cơ, một mặt mơ hồ.
Ra khỏi quán trà, Lữ Động Huyền liền đem tấm biển " quán trà Hồng Trần " gỡ xuống.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của xa phu, đem nhét vào thùng xe.
"Đi, xuất phát đi Bắc Lạc thành."
Lữ Động Huyền trên cổ đeo một dây chuyền vàng lớn, bò lên thùng xe, phất tay hăng hái.
Lữ Mộc Đối: "? ? ?"
Bờ Bắc Lạc hồ.
Mùi máu tươi tràn ngập.
Đám đại thần đều ngây người ra.
Một thanh đao mổ heo đen kịt lơ lửng giữa không trung, quay tròn, máu chảy từng giọt xuống.
"Nói a, tại sao không nói?"
"Công tử nhà ta là yêu nhân, công tử nhà ta hại quốc hại dân. . ."
Nhiếp Trường Khanh thản nhiên nói, thanh âm mặc dù khàn khàn, nhưng lại tràn đầy lực uy hiếp.
Thiên Tử Vũ Văn Tú đã lên thuyền nhỏ, hít sâu một hơi.
"Bệ hạ, chúng ta xuất phát."
Lão thái giám đáy mắt lóe lên một tia sáng, cung kính nói với Vũ Văn Tú.
"Đi."
Vũ Văn Tú ngồi ngay ngắn trên thuyền gỗ, thả lỏng nội tâm.
Thuyền gỗ ra khỏi bến tàu, Ngưng Chiêu đạp trên mặt hồ dẫn đường cho thuyền nhỏ, con thuyền dần dần chìm vào sương mù.
Trên bờ.
Nhóm quan viên nhìn thấy hoàng đế đã đi xa khỏi tầm mắt, lập tức thân thể run rẩy lo sợ nơm nớp.
"Ác đồ kia! Chúng ta chính là trọng thần Đại Chu, ngươi lại dám hạ tử thủ sao!"
Một vị trọng thần bụng phệ, đưa tay chỉ Nhiếp Trường Khanh, run run dung cảm nói.
Nhiếp Trường Khanh liếc mắt nhìn hắn.
Rồi lại quay đầu nhìn về phía Y Nguyệt.
"Nếu như công tử ở đây, sẽ làm gì?"
Y Nguyệt nở nụ cười tươi, khuôn mặt thùy mị đạm mạc, đưa tay đến bên hông lấy ra roi dài. . .
"Công tử nhân hậu. . ."
Y Nguyệt vừa nói, trường tiên trong tay bỗng nhiên vung ra, "Ba" một tiếng, trên không trung phá ra tiếng nổ vang.
Trọng thần bụng phệ kia, phát ra tiếng rú thảm, da thịt trên người tóe máu.
"Đương nhiên sẽ tha thứ cho bọn hắn, cũng để cho bọn hắn nói tiếp, nói đến chết thì thôi. . ."
Chung quanh quần thần vẻ mặt trắng bệch.
Một vị võ tướng nổi giận đứng lên.
"Ác đồ, khinh người quá đáng!"
Hắn quát lớn, khí huyết toàn thân nổ vang, đây lại có thể là một vị võ nhân nhất lưu phong.
Quần thần xung quanh thấy cảnh này, trong đôi mắt lộ ra vẻ ước ao.
Nhưng mà. . .
Sau một khắc, đao mổ heo lướt qua, vị võ tướng này đầu bay lên trời, máu nóng rơi xuống.
Lục Trường Không lạnh nhạt nhìn hình ảnh này, rõ ràng, sớm đã đoán trước được.
Tính tình nhi tử mình. . . Hắn biết rõ.
La Thành hưng phấn vạn phần, tay đặt lên trường đao ở bên hông.
Đám cẩu quan này!
Giang Li tướng quân ở tiền tuyến chém đầu quân địch, đám cẩu quan này lại tại trong quan trường lục đục với nhau.
Nên giết!
Từng vị quan văn vẻ mặt trắng bệch.
Hình ảnh máu me làm thân thể bọn hắn run sợ.
Có quan viên kêu khóc, nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ của Hoàng Đế đã đi xa, liên tục kêu gào.
Nhưng vừa mới gào một câu.
Y Nguyệt đã lại vung roi, vụt vào vị quan viên này, làm hắn toàn thân máu me.
"Lục thành chủ! Ngươi chính là trọng thần triều đình sao lại để cho những kẻ này hành hung? !"
Có đại thần trừng mắt nhìn Lục Trường Không, chất vấn.
Thế nhưng, Lục Trường Không không nói gì chỉ rút đao ra, ánh đao lóe lên, khi trường đao trở vào vỏ, vị đại thần này đã ngã xuống trong vũng máu.
"Ta là thành chủ, nhưng. . . Cũng là một vị phụ thân."
Lục Trường Không thản nhiên nói: "Người mắng con ta , giết."
Ba!
Ba ba!
Y Nguyệt bóng roi thướt tha.
Quất đám đại thần, vết máu khắp cả người.
Nhiếp Trường Khanh ngự đao, đao mổ heo có thể giết heo, cũng có thể giết người.
"Sai, ta sai rồi, Lục thiếu chủ anh minh vĩ đại, chính là trụ cột của Đại Chu!"
"Lục thiếu chủ, tha cho lão phu. . . Lão phu sai, lão phu nghe nhầm tin đồn nhảm, lão phu hoa mắt ù tai!"
Máu nhuộm ven hồ, gió nhè nhẹ thổi.
Đám đại thần chết không ít, thế nhưng vẫn còn nhiều kẻ trên người đầy vết roi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Bọn hắn bị danh lợi làm đầu óc choáng váng.
Bọn hắn muốn lưu danh sử sách, thế nhưng. . . Bọn hắn không muốn chết.
"Giải tất cả vào đại lao."
Lục Trường Không nói.
Trên đường lớn của Bắc Lạc thành, từng vị quan chức từ Đế Kinh cưỡi xe ngựa mà đến khi biết được tin tức thảm án ở Bắc Lạc hồ.
Từng người vẻ mặt trắng bệch.
Bọn hắn sai xa phu quay đầu ngựa lại, muốn thoát khỏi Bắc Lạc thành.
Nhưng mà.
Lục Trường Không ra lệnh một tiếng.
Hết thảy xe ngựa vào hành, đều bị phong tỏa, từng vị đại thần vẻ mặt trắng bệch xuống xe, hai chân như mềm ra, bị giải vào đại lao.
Bên ngoài Bắc Lạc thành, từng chiếc xe ngựa quay đầu lại, bụi mù cuồn cuộn.
Hoảng hốt chạy trốn về Đế Kinh.
Tin tức truyền về Đế Kinh.
Toàn bộ Đế Kinh. . . Triệt để chấn động.
Thuyền nhỏ lung lay đung đưa.
Vũ Văn Tú ngồi ngay ngắn trên thuyền, nhìn mặt hồ đầy sương mù, tâm tình có chút lo sợ.
Trên thực tế, lão thái giám so với hắn càng lo sợ hơn, Lục thiếu chủ, quỷ thần khó lường, nếu là lúc này muốn làm gì hoàng đế. . .
Lão thái giám ngăn cản không được.
Trên trán của hắn, đã sớm chảy đầy mồ hôi.
"Thả lỏng. . ."
Dường như cảm nhận được sự lo sợ của Thiên Tử và lão thái giám, Ngưng Chiêu quay đầu, nở nụ cười xinh đẹp.
"Công tử tính tình rất tốt."
Vũ Văn Tú hé miệng, bàn tay chống tại cạnh thuyền không khỏi nắm lại.
Ngươi còn cần phải nói?
Bên ngoài kia, tiếng kêu thảm thiết của đám quần thần vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn.
Bỗng nhiên.
Mây mù tán đi.
Vũ Văn Tú thấy được giữa hồ có một chiếc thuyền nhỏ.
Trên thuyền, có một một thiếu niên tuấn tú, môi hồng răng trắng ngồi trên xe lăn, áo trắng như vẽ, một tay cầm cờ đặt xuống bàn cờ, tay kia cầm cần câu, ngay tại chỗ móc cần câu có một con cá nhỏ gầy đang cắn lấy móc câu, không ngừng đong đưa cái đuôi.
Vũ Văn Tú nhìn chằm chằm Lục Phiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lục thiếu chủ trong truyền thuyết.
Lão thái giám mồ hôi trên trán lăn xuống ướt đẫm.
Áp lực kinh khủng, để cho một vị Thất Hưởng Tông sư như hắn cũng thở không nổi.
Con cá gầy nhỏ bơi tới trước người Lục Phiên.
Bên dưới thuyền, vô số con cá đều lao tới con thuyền, Vũ Văn Tú nhìn những con cá kia, cảm thấy có chút kì lạ, đám cá này nhìn con cá gầy nhỏ trước người Lục Phiên, trong mắt lũ cá tràn đầy hâm mộ. . .
Lục Phiên lấy lưỡi câu thẳng ra khỏi miệng con cá chép.
"Lục Phiên ta câu cá, người có duyên mắc câu."
Lục Phiên ôn hòa, cười một tiếng.
"Công tử, Thiên Tử đã tới."
Ngưng Chiêu khom người bẩm báo với Lục Phiên.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm.
Sau đó, Lục Phiên nâng tay phải lên, ngón trỏ bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng, như ánh mặt trời nóng bỏng nở rộ ánh vàng.
Tay hắn chỉ vào thân con cá chép.
Sau đó.
Vũ Văn Tú cùng lão thái giám đã thấy được một cảnh mà bọn hắn cả đời khó quên…