CHƯƠNG 27: CUNG BỌ CẠP
Phùng Hoắc Đức nhận lấy chai rượu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Ôi! Tôi chẳng ôm hi vọng.”
Bên kia, Anna đặt chén rượu xuống, lại chăm chú nhìn Cố Thanh Sơn.
Đột nhiên, một tiếng “ting” vang lên, ngay sau đó lại có thêm một tiếng nữa.
Ba người đồng thời nhìn lại, hóa ra là bộ đàm của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn mở bộ đàm lên rồi đặt trên bàn.
[Cố Thanh Sơn, công dân của Liên Bang, hiện giờ anh bị tình nghi là có liên quan đến một vụ án mưu sát, xin hãy đứng yên tại chỗ, không nên di chuyển, nhân viên chấp pháp đang đến!]
[Học sinh Cố Thanh Sơn, do cậu có liên quan tới một vụ án mưu sát, đồng thời bị một số quý tộc lên án về hành vi trộm cắp, Trường Công lập Quý tộc thuộc quận Trường Ninh tuyên bố cậu bị đuổi học.]
Ánh sáng trên bộ đàm tắt dần.
Cố Thanh Sơn ngồi đó không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng vậy.
“Chậc.” Anna vỗ vỗ bả vai của hắn: “Đừng nản chí, cuộc sống luôn không thuận lợi. Đi về Đế quốc với tôi, tôi cam đoan sẽ cho anh hưởng đãi ngộ tốt nhất. Không, tự tôi sẽ phong anh làm Nam tước, thế nào?” Thấy Cố Thanh Sơn không nói lời nào, cô lại hỏi: “Hình như bên ngoài có không ít người đang tới đây, có muốn tôi giải quyết giúp anh không?”
Phùng Hoắc Đức trợn trừng mắt, giật mình nhìn công chúa điện hạ. Công chúa điện hạ vốn lạnh lùng là vậy, sao giờ lại đối xử với một người con trai như thế?
Gặp quỷ rồi! Không biết thằng nhóc này có lừa gạt mang công chúa đi hay không nữa?
Cố Thanh Sơn bỗng bật cười, từ tốn đáp lại: “Vốn dĩ tôi muốn có một khoảng thời gian yên ổn.”
Bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai, nhốn nháo ầm ĩ.
Tiếng hô hoán, tiếng chạy, tiếng phần phật của máy bay trực thăng, tất cả đều dần tiến về quán bar này.
Cố Thanh Sơn đứng lên, nói: “Tôi còn đang hi vọng xa vời rằng sẽ thi đỗ vào trường đại học để bù đắp một chút tiếc nuối trong lòng cơ đấy.”
Một cây cung đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, ngay sau đó ba ống tên cũng khoác lủng lẳng trên lưng.
Hắn cầm cung rồi đi thẳng ra cửa quán bar. Theo mỗi một bước chân, thân hình hắn dường như lại sáng hơn một chút. Cho đến khi hắn đứng ở cửa và kéo cửa ra thì khí tức vô hình mà gấp gáp đã tràn ngập quanh thân hắn, một tia sáng tinh khiết linh thiêng lượn lờ bao quanh.
Lúc này, hắn giống hệt như một thanh kiếm sắc bén đã được rút ra khỏi vỏ.