CHƯƠNG 44: DÒNG CHẢY THỜI KHÔNG
Cố Thanh Sơn chần chờ nói: "Công Tôn tướng quân, thực lực của ông mạnh như vậy, ông có thể tự mình đi..."
Tiếng nói của hắn dần dần hạ xuống.
Công Tôn Trí cởi áo ra, một vết thương khủng bố xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Ngọn lửa màu xanh sẫm kéo dài từ vai đến ngực, vẫn kéo dài đến tận sau lưng.
Vết thương này khá sâu, cả trái tim đều bị nó cắt làm đôi.
Hỏa diễm lẳng lặng thiêu đốt, bốn phía lít nha lít nhít bùa chú phức tạp chặt chẽ bao lại xung quanh hỏa diễm, để hỏa diễm không cách nào tiếp tục gây tổn thương.
Cửu U Liệt Diễm – ngọn lửa cao cấp nhất tàn bạo nhất trong số các Ma hỏa.
Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua nhưng không nói thẳng, chỉ lặng lẽ thì thầm ở trong lòng.
Đây là lửa Hạn Bạt (*), chỉ một đoàn nho nhỏ là có thể khiến sông lớn ngàn dặm biến thành vùng đất chết.
(*) Trong truyền thuyết cổ, Hạn Bạt là cương thi tiến hóa có sức mạnh khủng khiếp, có khả năng biến hình và gây hạn hán.
Công Tôn Trí trúng một chiêu này mà vẫn chưa chết, đúng là kỳ tích.
Công Tôn Trí nói: "Ta dùng Thập Tuyệt Cấm Cố trận để duy trì mạng sống, vì thế tạm thời sẽ không chết, nhưng vết thương là do Ma Quân tạo thành, ta ở đâu nó cũng cảm ứng được."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Ông còn chống đỡ được bao lâu?"
"Nửa ngày, nửa ngày sau Thập Tuyệt Cấm Cố trận tan vỡ, ta cũng sẽ chết theo."
Cố Thanh Sơn nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói: "Vết thương như vậy... Ai có thể cứu được ông?"
Công Tôn Trí thản nhiên nở nụ cười: "Đại khái là không cứu được, trừ phi trở lại vùng trọng địa của nhân Tộc, xin Thánh thủ y dược ở Hóa Thần kỳ cứu trị."
Cố Thanh Sơn thở dài, lại nhìn sang Ninh Nguyệt Thiền trên bầu trời, cắn răng nói: "Ta sẽ đi."
Công Tôn Trí rất vui, đặt quả cầu sắt vào trong tay Cố Thanh Sơn, nói: "Chúng ta ở thế giới Thần Võ có lưu lại người, nhưng Ma Quân đã sớm phát hiện bọn họ, chắc hẳn bây giờ bọn họ đã chết gần hết rồi, ngươi cũng không cần quá để ý."
Ông lấy ra một đĩa bát quái, trịnh trọng đặt nó trong tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn một chút, thấy trên đĩa bát quái phân ra mấy khối, mỗi một khối đều vẽ hoa văn bùa chú cực kỳ phức tạp..
Công Tôn Trí cầm đĩa bát quái, giảng giải từng khối bùa chú, cuối cùng kết luận: "Đây là đĩa bát quáithông dụng, trên mặt có nhiều trận pháp hữu dụng, số lần kích phát cố định, ngươi sử dụng cẩn thận. À, còn có bản đồ chỉ đường này."
Tất cả bàn giao xong, Công Tôn Trí lấy một mai rùa ra, để Cố Thanh Sơn đứng ở trên.
"Bên trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, đừng để ý tới bất cứ cái gì, cũng đừng làm bất cứ chuyện gì, lỡ như xảy ra chuyện, ngay cả Tam Thánh cũng không cứu được ngươi."
"Ta hiểu rồi." Cố Thanh Sơn gật đầu đồng ý.
"Đi!" Công Tôn Trí đẩy Cố Thanh Sơn một cái.
Chỉ trong chớp mắt, Cố Thanh Sơn biến mất tại chỗ.
Ầm một tiếng, Ninh Nguyệt Thiền bị Vô Diện Cự Nhân đánh rơi từ giữa không trung xuống đất, tạo thành hố sâu trên mặt đất.
"Hừ." Ninh Nguyệt Thiền hừ một tiếng, từ trong hố sâu nhảy ra, hỏi: "Ông đưa hắn đến thế giới Thần Võ rồi?"
Công Tôn Trí nói: "Đúng vậy, ta và cô đều bị thần niệm của Ma Quân khóa chặt, chắc chắn hắn ta sẽ không để chúng ta tới gần nơi đặt Di trận pháp."
"Ông muốn giúp Cố Thanh Sơn trốn thoát?"
Công Tôn Trí thở dài, nói: "Ta đã nói hết bí mật cho hắn biết, nếu hắn có thể sống sót thì sẽ thay chúng ta lan truyền tin tức ra ngoài."
Ninh Nguyệt Thiền đứng ở trong gió, ánh mắt lạnh lẽo dần dần nhu hòa lại. Cô lau vết máu trên khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Vậy cũng không còn gì để tiếc."
Tay cô phất ra, trường đao lần thứ hai xuất hiện từ hư không: "Nếu giết được quái vật này, ta có chết cũng yên lòng." Ninh Nguyệt Thiền nói xong, tay cầm trường đao, bay lên trời lần nữa.
...
Cố Thanh Sơn có cảm giác mình đã biến thành một viên đạn, ở hư không vô tận tăng tốc bay mãi không nghỉ không ngừng.
Thời gian trôi qua bao lâu, chẳng ai tính được...
Cảm quan con người bị kéo dài vô hạn, có lúc cảm giác như đã trôi qua mấy ngày, nhưng thực tế chỉ mới trôi qua trong chớp mắt.
Hư không vô tận ở bốn phương dần dần biến mất, thay vào đó là vực sâu đen tối vô hạn không nhìn thấy đáy.
Đây là tầng không gian ở phía ngoài cùng, chỉ cần đột phá đi ra ngoài, sẽ gặp được dòng chảy thời không hỗn loạn.
Trái tim Cố Thanh Sơn đập thình thịch. Lúc trọng sinh hắn từng trải qua tình cảnh này, nên biết rõ sự kinh khủng của nó. Dù hắn thân kinh bách chiến, trải qua vô số hung hiểm, cũng bắt đầu mong chờ vào vận may.
"Tốt nhất đừng gặp cái gì cả." Cố Thanh Sơn nói thầm.
Sau một khắc, toàn bộ thế giới đột nhiên biến mất, hắnđột phá không gian, va vào dòng chảy thời không hỗn loạn.
Một luồng sức mạnh đột nhiên xuất hiện như dòng nước chảy xiết quây quanh bao bọc hắn, lấy tốc độ không thể tin được vượt qua tầng thời gian của quá khứ và tương lai.
Cố Thanh Sơn hoa mắt, bị nguồn sức mạnh này đẩy mạnh vào một khung cảnh nào đó.
Nơi đây có một cậy cột bằng đồng cực kỳ lớn nối liền trời và đất, đứng sừng sững trên đất trống rộng bao la.
Chính giữa cột đồng, có một bộ thi thể đang bị năm cái đinh đóng chặt vững vàng. Thi thể này rủ đầu xuống, trên người đội nón giáp sắt mặc áo giáp đen, cao khoảng mười tầng lầu.
Dù cao như vậy, nhưng so với cột đồng, thi thể hiển nhiên rất nhỏ bé.
Phía dưới cột đồng có vô số bộ xương màu đen đi tới đi lui, muốn bò lên trên đó. Chúng nó xếp chồng lên nhau từng tầng từng tầng, càng ngày càng cao, gần như sắp đụng tới mũi chân bộ thi thể kia.
Cố Thanh Sơn lao ra từ trong hư không, bay qua mảnh đất quỷ dị này, tiếp tục tiến lên.
"Giúp ta." Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu hắn.
Cố Thanh Sơn cắn chặt hàm răng, không quay đầu lại tiếp tục bay về phía trước.
Vào lúc này tuyệt đối không được dừng lại, một khi có động tác dù là nhỏ nhoi, cũng sẽ ảnh hưởng đến tầng sức mạnh lỳ dị đang bao bọc trên người hắn.
Nguồn lực này mang Cố Thanh Sơn bay tới thế giới Thần Võ, một khi phát sinh hỗn loạn, hậu quả sẽ không lường được.
Có thể xuyên vào một thế giới không ai biết, cũng có thể bị xé tan thành trăm mảnh, thế nhưng khả năng lớn nhất là, lưu lại vùng đất này mãi mãi, không có cách gì rời đi.
"Ngươi giúp ta một tay, ta ban cho ngươi cuộc sống vĩnh hằng." Âm thanh kia tiếp tục vang lên, còn mang theo chút khí tức uy nghiêm.
Cố Thanh Sơn không để ý chút nào, cuối cùng trước mắt tối sầm lại, xuyên vào một tầng thời không khác, rời khỏi nơi này.
Một hồi lâu sau...
Thi thể trên cột đồng lớn giật giật, há mồm xuống thở ra một hơi.
Hơi thở này mang theo ngọn lửa xanh sẫm bốc cháy hừng hực, trong tích tắc đốt sạch sành sanh mấy bộ xương màu đen phía dưới.
"Đáng chết, hai trăm triệu năm mới có một người sống, lại để hắn chạy mất." Thi thể cố sức giãy giụa, nhưng đinh trên thân thể hắn ta không hề nhúc nhích.
Một lát sau, thi thể giãy giụa mệt mỏi, liền khôi phục yên tĩnh.
Trong đất bùn phía dưới cột đồng lớn, từng cái đầu lâu màu đen ló đầu ra.
Rất nhanh, mấy bộ xương kết bè kết lũ với nhau lần thứ hai trải rộng vùng không gian này, chúng nó ngước đầu lên, nhìn bộ thi thể trên cột đồng lớn, bắt đầu chầm chậm di chuyển.
...
Cố Thanh Sơn ở trong thời không hỗn loạn bay về phía trước, không biết trải qua bao nhiêu lâu, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng.
Hắn lao vào trong đó, nhất thời cảm thấy gió lạnh thổi tới, tầng sức mạnh trên người hắn cũng dần dần trở nên mỏng manh, ở trong không khí từ từ xuất hiện hình dạng.
Đây là một quả cầu màu trắng ánh nhũ, Cố Thanh Sơn đang nằm trong đó, nó giống như một bong bóng xà phòng to lớn đang bao bọc hắn bồng bềnh mà bay.
Bên ngoài hình cầu tràn gập khói xám, bao phủ bầu trời mặt đất.
Khói xám này rất kỳ lạ, rõ ràng đậm đến nỗi sắp biến thành màu đen, nhưng lại là trong suốt, cách xa nó cũng có thể nhìn rõ cảnh vật.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt nhìn về phía trước.
Yêu ma vô hạn vô biên chiếm cứ tầm nhìn, mãi đến tận cuối đường chân trời. Ở nơi rất xa, một Vô Diện Cự Nhân đang liều lĩnh chém giết yêu ma có khí tức hàn băng trong đám mây giữa trời.
Toàn bộ thế giới đã bị hủy diệt, yêu ma quỷ quái đông như kiến chiếm lĩnh nơi này.